Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 13 : Mười chín tuổi gặp họ (3)

Ngày đăng: 16:44 19/04/20


Hai hôm tiếp theo, không khí trong phòng kí túc xá khá trầm lắng. Sau khi dò hỏi, Trác Yến đã tìm ra nguyên nhân cụ thể.



Thì ra mấy hôm nay Tiểu Dư cứ ngẩn ngơ suy nghĩ suốt ngày.



Dù mọi người nói những gì bàn luận những gì, cô nàng đều không tham gia, tỏ vẻ u buồn như một cô gái trẻ mang đầy tế bào nghệ thuật trong người, lại thêm vẻ bi thương trên gương mặt sáng sủa, cứ thẫn thờ nghe đi nghe lại bản nhạc điên cuồng của Michael Jackson, quả là biến thái.



Trác Yến có phần suy sụp.



Cô thấy rằn vẻ u buồn trên gương mặt của Tiểu Dư phối với âm nhạc điên loạn trong phòng thât chẳng hợp tí nào, thậm chí sau khi cô lo lắng theo dõi rất lâu mà người đang đau buồn kia vẫn không thay đổi, đám đông vô tội lại bị kích thích đến nỗi tinh thần muốn phân liệt cả.



Vì nghĩ cho sức khỏe, cô mới ân cần hỏi thăm Tiểu Dư: “Tiểu Ngư(*), sao buồn bã thế? Bị mèo để ý rồi hay sao?”



(*) Chữ Ngư và Dư đồng âm, chữ Ngư nghĩa là cá, Trác Yến nói “Mèo để ý” là muốn trêu chọc Tiểu Dư.



Tiểu Dư quay sang nhìn cô, ánh mắt mơ màng hỗn loạn như mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ, chậm rãi mấp máy môi thành chữ: “Ge - wu - en (**)!”.



(**) Tiểu Dư dùng các từ đồng âm với các chữ cái Latinh ghép lại thành GUN, có nghĩ là biến đi, cút đi.



Lúc này Võ lâm ngoại truyện vẫn chưa được xuất bản, mà câu nói kinh điển Quách Phù Dung hay nói với Lữ túi tài đã bị Tiểu Dư nhanh miệng áp dụng với Trác Yến sớm hơn một bước rồi.



Cút!.



Hậm hực tức tối nhìn Tiểu Dư, Trác Yến chỉ muốn bóp chết bạn mình.



Cô hét lên với Tiểu Dư như muốn trả thù: “Cô em tương tư!”.



Vốn nghĩ rằng Tiểu Dư sẽ nhảy chồm lên đánh mình, ngờ đâu cô nàng giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn Trác Yến rồi hỏi với vẻ lúng túng: “Cậu.... cậu nhận ra tớ đang nghĩ gì sao? Rõ ràng thế... thế sao?”.



Trác Yến đờ người - định phản kích nhưng lại thôi, ai ngờ một câu nói đã trúng tim đen!.



Định thần lại, cô cười gian xảo, kéo tay Tiểu Dư và dài giọng: “Cô bé, cô giấu ai được chứ không giấu được tôi đâu. Đừng mắc cỡ, nghĩ gì thì cứ nói ra. Có gì khó khăn cị đây sẽ giúp cưng giải quyết!”.




Có người nói cậu giống Lưu Đức Hoa, có người nói cậu giống Cổ Cự Cơ, còn có người nói cậu rất giống Tạ Đình Phong và có người còn nói rằng, cậu giống y hệt Châu Nhuận Phát(*).



(*) Lưu Đức Hoa, Cổ Cự Cơ, Tạ Đình Phong, Châu Nhuận Phát đều là những diễn viên điện ảnh nổi tiếng, không những về tài diễn xuất, mà còn về vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú.



Nghe những người đó nói, Trác Yến bỗng thấy nghi ngờ.



Nếu nói giống ba người trước cũng được, dù sao gương mặt cũng thuộc dạng dài. Nhưng có sự xuất hiện của Châu Nhuận Phát thì thực sự cô không thể tán đồng, rõ ràng tài tử ấy có gương mặt tròn vành vạnh, làm sao có thể so sánh với một gương mặt dài chứ?



Lúc đến nhà ăn lấy cơm, Trác Yến vừa đi từ trên tầng xuống vừa suy nghĩ vấn đề đó.



Trong đầu cô suy nghĩ đến gương mặt bốn người ấy, cô gắng nhập bốn gương mặt ấy lại thành một.



Sau đó chưa kịp nhìn rõ gương mặt đã nhập lại ấy có dáng vẻ như thế nào thì - rầm rầm!.



Cô hụt chân, ngã thẳng từ cầu thang xuống....



Lộ Dương hét lên chạy đến cnahj cô, hỏi với vẻ thương xót: “Có sao không, có sao không? Sao tự dưng lại ngã thế này?”.



Trác Yến nghiến răng suýt xoa: “Tớ bị choáng!”.



“Đang yên đang lành, sao lại bị choáng?”.



Trác Yến vô cùng ấm ức: “Cậu thử ghép mặt Lưu Đức Hoa, Cổ Cự Cơ, Tạ Đình Phong, Châu Nhuận Phát lại với nhau, một đống mắt mũi miệng chồng chất lên, cậu có choáng không?”.



Lộ Dương đẩy cô ra, không thèm nhìn cô cái nào nữa, bước đến khoác tay bạn khác rồi chạy nhanh đến nhà ăn...



Trác Yến lồm cồm bò dậy, phủi mông, vô cùng đau buồn.



Cô ngửa đầu thở dài: Trên thế gian này, tại sao những cô gái thông minh luôn cô đơn như tuyết lạnh...