Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 32 : Bắt đầu tiếp cận Trương Nhất Địch (2)

Ngày đăng: 16:44 19/04/20


Nụ cười rạng rỡ của Trác Yến đông cứng lại.



Cơ thể cô trong tích tắc hóa thành một bức tượng đần độn.



Giỏ so với lãng tử nghệ thuật, vế trước đúng là càng khiến cô bi phẫn hơn, đau không chịu nổi.



Giảng viên dạy tiếng Anh hình như không được khỏe lắm, tiết đầu miễn cưỡng giảng, tiết thứ hai chỉ giảng không đến mười phút rồi cho cả lớp tự học.



Trác Yến không bình tĩnh nổi.



Cô thấy đây là một cơ hội tốt để rút ngắn khoản cách với bạn Trương mà ông trời đã ban cho cô, cô bắt buộc phải nắm giữ, không được phụ lòng trời cao đã kì vọng.



Cô nghiêng đầu liếc nhìn, thấy bạn Trương đang nhìn chăm chú vào vở học.



Trác Yến có phần bất ngờ, không ngờ anh bạn trẻ này lại ham học đến thế.



Vừa quan sát vừa vui vẻ lẩm nhẩm một bài hát, trong đầu Trác Yến lóe lên một suy nghĩ, nghĩ đến một cách để “tôi và ban” có thể “tim liền tim”.



Cô tìm một tờ giấy, dùng thước và bút bi kẻ những đường ngang dọc chằng chịt trên đó.



Tiếng sột soạt của bút vạch lên giấy khiến người ta rất khó ngồi yên, nhưng bạn Trương ngồi cạnh lại không động đấy gì – Trác Yến cảm thấy anh không hề tò mò về việc cô đang làm, chỉ cúi đầu chăm chỉ xem vở.



Cô thầm khen anh, sau đó hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ dũng cảm “biết rõ trong núi có hổ mà vẫn tiến về phía nó”, chậm rãi đẩy tờ giấy đến trướcmặt bạn Trương.



Không ngoài dự đoán, Trương Nhất Địch quả nhiên quay sang nhìn cô, trong mắt tỏ ra ngờ vực, vẻ mặt khó đoán.



Cô cố gắng tự cổ vũ mình, vì không hiểu là anh có hứng thú hay không.



Trong ánh mắt đầy ắp dấu hỏi của bạn Trương, Trác Yến ý thức được hành động lúc nãy của mình hình như hơi đường đột.



Cô đưa tay lên sờ tóc mái, bẽn lẽn cười trước gương mặt sửng sốt của Trương Nhất Địch.



Đang cười thì chợt nghĩ, nếu không đường đột thì cô phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể có được tình bạn vĩ đại với anh bạn này?



Thế là lập tực thoải mái, nụ cười dần trở nên tự nhiên hơn.



Cô nhìn anh, cố ý đển ánh mắt mình có vẻ thân thiện hòa nhã, vẻ mặt tỏ ra hữu nghị, hỏi anh vẻ thăm dò: “Chúng ta cùng chơi XXOO nhé?”.



Cô nói xong, Trương Nhất Địch sững người, nửa bên lông mày nhướn cao lên, gương mặt tỏ rõ vẻ khó hiểu.



Trác Yến cũng ngẩn người.



Cô nhanh chóng nhớ lại rồi chợt tỉnh ngộ, lúc nãy cô đã nói những gì, nghe có vẻ không được hay ho cho lắm, bất giác xấu hổ đến toát mồ hôi.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.



Trong lúc nhìn nhau, cô nói: “Ba ván thắng hai!”.



Trác Yến nghĩ rồi, lúc này cho dù bị nói là vô lại thì cũng tuyệt đối không chịu thua dễ dàng! Vì thế giới này bao giờ cũng nằm trong tay kẻ mặt dày!



Trác Yến nghĩ rằng phong độ của Trương Nhất Địch quả thực không tồi. Đối với đề nghị biến thái của cô, anh không tỏ ra sốt ruột, sau khi nhìn cô một lúc, anh thản nhiên gật đầu, nhận lời: “Được, tùy bạn”.



Ba phút sau…



“Năm ván thắng ba!”.



“Ok”.



Lại ba phút nữa…



“Hay là bảy ván thắng bốn đi!!!”.



“Tôi sao cũng được”.



Lại ba phút nữa…



“Mình nghĩ là chín ván thắng năm thì hay hơn…”.



“Vậy thì chin ván thắng năm…”.



Sau đó… sau đó… sau đó của sau đó…



Số ván cứ gia tăng vô hạn.



Thế là đến khi chuông gieo tan học, hai người vẫn “bất phân thắng bại”.



Vuốt mớ tóc mái trước trán, Trác Yến nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Xem ra hôm nay chỉ có thể chơi mười ván rồi, có vẻ vẫn chưa cạn hứng. Hay là chúng ta đấu hai mươi ván thắng mười một nhé, lần sau tiếp tục!”.



Nhìn sự hoảng hốt làm ra vẻ nghiêm túc của cô, bạn Trương không cười, thậm chí anh còn gật đàu phụ họa với một vẻ cũng nghiêm túc không kém: “Được, mong lần sau bạn sẽ thắng liên tiếp mười một ván!”.



Trác Yến:”…”.



Trác cô nương hóa đá rồi…



Cô rất muốn truy hỏi bạn Trương một câu, lời anh vừa nói rốt cục là nói thật hay nói đểu?