Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 20 : Tâm trạng khó hiểu

Ngày đăng: 04:13 20/04/20


Chập tối, hạ nhân chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho Liệt Minh Dã. Cháo táo lưu thông máu bổ khí, cải xanh xào với hành băm, tỏi giã đơn giản, canh suông, bữa ăn dù đơn giản bình thường nhưng đầy đủ sắc hương.



Tôi nâng khay đẩy cửa phòng Liệt Minh Dã, cậu ta nằm nghiêng trên giường, mặt hướng ra ngoài. Đặt khay lên bàn, tôi bước nhẹ tiến lên lấy ngón tay chọc chọc đầu vai trần của cậu ta, gọi, “Thiếu gia, dùng bữa thôi.”



Tôi vừa gọi, cậu ta lặng lẽ mở đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi.



“Tôi đỡ cậu dậy.” Nhích lên trước một chút, tôi cúi người nâng cậu ta dậy, nhét cái gối mềm trên đầu giường để cậu ta dựa lên.



Múc cháo táo, hương táo xông vào mũi, mùi hương từ từ tỏa ra xung quanh giường, chỉ cần ngửi vị ngọt trong mùi hương đã khiến người ta thèm ăn hơn nhiều!



Tôi múc một thìa cháo, cậu ta liền ăn một miếng. Tôi gắp một miếng rau xanh, cậu ta cũng ngoan ngoãn ăn. Tôi đút cho cậu ta, ánh mắt của cậu ta vẫn cứ nhìn đăm đăm vào mặt tôi không dời đi, như thể đã cắm rễ vào rồi.



“Cậu cứ nhìn tôi làm gì?” Tôi không nhịn được mở miệng hỏi, động tác múc cháo ngừng lại.



Cậu ta nhìn tôi không nói, màu mắt dường như trầm hơn, trong chớp mắt lại như có ảo giác kỳ lạ.



Cậu ta không trả lời, tôi không hiểu nổi tâm tư của cậu ta, lắc đầu tiếp tục cho cậu ta ăn cơm.



Ăn hết cháo với rau xanh, tôi mở nắp bát canh suông múc ra một bát nhỏ, đút từng thìa một cho cậu ta uống.



Có lẽ cậu ta ngồi mệt rồi, thân thể trượt xuống, từ tựa vào đầu giường chuyển sang nằm nghiêng, khuỷu tay chống giường. Làm thế tôi đút canh không được tiện, nên cũng theo cậu ta hạ thấp người ngồi xổm ở đầu giường.



Khi đút tới thìa cuối cùng một giọt canh suông chảy xuống theo khóe miệng của cậu ta, thấy thế, tôi để bát canh lên bàn nhỏ bên cạnh, rút khăn lụa từ trong lòng ra. Giọt canh chảy xuống cằm cậu ta, thẳng xuống dưới xương quai xanh, tôi cầm khăn đuổi theo cứ thế lau cho cậu ta.



Lúc lơ đãng, ngón tay chạm vào da thịt lộ ra ngoài của cậu ta, ấm áp, đàn hồi, cơ bắp trước ngực cậu ta vì thế mà khẽ động đậy.



Tôi không để ý, cậu ta lại bỗng nhiên bắt lấy tay tôi. Cử động đột ngột này của cậu ta khiến tim tôi đập lệch một nhịp. Nhìn tay bị cậu ta bắt lấy, khó hiểu ngẩng đầu nhìn cậu ta.



Cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, vẫn không nói lấy một lời.
Cô ấy mỉm cười nhận lấy, không uống ngay mà đưa mắt lên nhìn búi tóc của tôi. Nhìn kỹ một lát, hỏi: “Vì sao không đeo trâm ngọc bản cung đưa cho cô?”



Nghe vậy, trong lòng tôi “Lộp bộp” một tiếng, theo phản xạ lấy tay che đi búi tóc không có đồ trang sức nào, nửa là xấu hổ nửa là căng thẳng trả lời, “Bẩm nương nương, trâm ngọc rất quý, dân nữ sợ mất.” Ngay đến cả tôi cũng thấy đấy là một cái cớ rất chán.



Cô ấy vui vẻ bật cười, cũng không có ý trách tội, chỉ nói, “Sau này đeo nó lên, cô nhìn cô đi, trên đầu trống trơn không có lấy một món trang sức, lần sau bản cung chọn một ít đồ hợp đưa cho cô.”



Cô ấy vừa dứt lời tôi lập tức sợ hãi, lắc đầu định cự tuyệt, lại thấy nụ cười trên môi Liệt Minh Dã đã cứng lại, sắc mặt lập tức thay đổi.



“Ha ha. . . . . .” Trang phi mỉm cười nhìn hai người chúng tôi, tôi thấy cô ấy nói chuyện rất thẳng thắn, mặc dù giọng điệu không nặng nhưng rõ ràng là đang trách Liệt Minh Dã không đối xử tốt với tôi.



“Tạ ơn nương nương ban thưởng, chỉ là dân nữ nghèo hèn, không đeo nổi trang sức quý báu, mong nương nương. . . . . .” Tôi vội ngừng lại chỉ vì Trang phi nhẹ nhàng nhấc nắp chung trà lên, ý cười trong mắt dịu dàng nhưng kiên quyết, không cho phép từ chối.



Thấy thế, tôi nuốt nửa câu sau xuống, cúi người tạ ơn, “Dân nữ tạ ơn nương nương ban thưởng.” Thôi, thôi, cô ấy đã muốn đưa thì tùy cô ấy, tôi nhận là được.



Trang phi và Liệt Minh Dã nói chuyện với nhau khoảng nửa canh giờ, khi về thì tôi tiễn cô ấy ra phủ thay Liệt Minh Dã. Cô ấy ngồi trên kiệu phượng, vén rèm lên nói với tôi, “Nếu trong phủ không có việc gì thì vào cung giúp ta, dạy ta làm mấy bộ quần áo trẻ con.”



Nghe vậy, tôi trợn tròn mắt, sau một lúc lâu vẫn không trả lời.



“Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô kìa, không phải đã quên mình có được một đôi tay khéo đấy chứ?” Cô ấy lấy khăn lụa che miệng cười khẽ, lông mi đen dài mà cong nghịch ngợm chớp với tôi.



“À, không, không quên.” Tôi hoàn hồn, vội vàng đáp lại.



Cô ấy cười gật đầu, buông rèm kiệu. Đám thái giám vững vàng khởi kiệu, đoàn người hộ tống cô ấy chầm chậm rời khỏi Liệt phủ.



Đứng ở cửa phủ tôi dở khóc dở cười, được cô ấy nhắc tôi mới phát hiện ra mình hoàn toàn chẳng biết gì về sở thích của “Lăng Tiêu Lạc” cả!



May quần áo không làm khó được tôi, tôi vốn là một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp. Nhưng hoàng cung này. . . . . . Chậc! Không nhịn được rùng mình một cái, nhà giam bằng vàng kia làm tôi không dám khen tặng! Tôi ghét nơi đó!