Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 23 : Ta muốn bóp chết cô
Ngày đăng: 04:13 20/04/20
Lê bước chầm chậm trở về cung Minh Hỉ, đã sống hai mươi sáu năm, tôi thật không biết gò má con người có thể nóng đến vậy!
Bước ra khỏi bóng cây to lớn, vừa ngẩng đầu liền trông thấy ba vị phi tử đang mỉm cười cáo từ Trang phi. Thấy thế, tôi lập tức lùi về bóng cây, không hy vọng có ai trong ba vị phi tử kia nhìn thấy tôi.
Đang lùi về phía sau tôi lại bị một thân thể nóng rực chặn lại. Nhận ra điều này, tôi theo phản xạ bước về trước nửa bước kéo giãn khoảng cách với thân thể nóng rực kia, tôi biết Liệt Minh Dã đang ở đằng sau!
Đầu óc có chút mụ mị, có chút hoảng loạn, đợi ba vị phi tử đi xa tôi lập tức bước ra khỏi bóng cây đi về phía Trang phi.
Nghe tiếng, Trang phi quay đầu lại nhìn về phía tôi, lúc nhìn thấy tôi liền nở nụ cười dịu dàng yếu ớt.
“Nương nương.” Tôi cúi đầu bình tĩnh khẽ nhún người trước mặt cô ấy. Liệt Minh Dã từ phía sau bước tới cúi người thi lễ.
Tôi liếc nhìn cậu ta, thấy cậu ta đã khôi phục lại dáng vẻ như thường, thân thể cũng từ từ thả lỏng. Cũng may cậu ta đã bình tĩnh lại, nếu không tôi thật sự sợ cậu ta sẽ nổi thú tính lên cưỡng bức tôi ngay tại hoàng cung này!
“Có phải cảm thấy yến tiệc rất nhàm chán đúng không?” Trang phi vừa hỏi đồng thời cũng xoay người đi vào chính cung, váy lụa phất nhẹ, phong thái xinh đẹp mười phân vẹn mười.
Tôi lặng lẽ thở phào, đi theo phía sau cô ấy trả lời, “Các nương nương trò chuyện cùng nhau cao quý tôn nghiêm, dân nữ không dám mạo phạm lắng nghe, vì thế mới rời chỗ ra bên ngoài đi dạo một chút.” Vừa trả lời vừa nghiêng đầu nhìn sang Liệt Minh Dã bên cạnh, đối với chuyện Ngự Hoa Viên cậu ta vẫn bình tĩnh im lặng không nhắc tới. Nếu cậu ta không mở lời, tôi cũng sẽ không mở miệng nói với Trang phi.
Tôi vừa dứt lời, Trang phi lập tức quay người lại cười nhìn tôi, trong đôi mắt đẹp như làn nước gợn sóng hiện lên một chút bừng tỉnh, giọng điệu không nặng không nhẹ, không vui không giận nói: “Tiêu Lạc, từ khi nào mà cô trở nên khéo ăn nói như thế?”
Câu hỏi ấy khiến lòng tôi lập tức trầm xuống, mặt hơi biến sắc. Lời đã nói ra không thể nào rút lại, tôi luôn làm theo cách nghĩ của mình không ngờ lại quên mất thân phận của mình ở cổ đại này! Ở trong mắt Trang phi tôi chỉ là Lăng Tiêu Lạc, mà Lăng Tiêu Lạc tuyệt đối sẽ không nói những lời như vừa rồi!
Thấy tôi đờ người ra, Trang phi cười khẽ một tiếng, giơ ngón tay ngọc trắng noãn chọc nhẹ vào gò má biến sắc của tôi, “Nhìn cô ngơ ngác như người mất hồn kìa.” Trong đôi mắt đẹp của cô ấy thoáng qua tia sáng đầy thâm ý, giống như bắt được tin tức nào đó từ lời tôi nói. Nói xong, thả tay xuống, phất nhẹ sa y đi tới giường nhỏ.
Tôi vốn chỉ giận lẫy nói như thế, nhưng không ngờ lọt vào trong tai Liệt Minh Dã lại có ý khác! Tôi đưa tay muốn kéo cánh cửa ra, cậu ta đột nhiên vọt lên chắn ở phía trước, hai tay bấu chặt hai vai tôi, kế tiếp rống giận nói: “Nói cho cô biết, mặc dù cô không phải là Lăng Tiêu Lạc, nhưng vẫn là nàng dâu nuôi từ bé của ta! Ta là thiếu gia, cô là tiện nhân, thu hồi sự ngạo mạn không coi ai ra gì của cô lại!”
Tôi ngẩn ra một lúc, ngay sau đó dùng sức giãy giụa, vừa giãy vừa căm tức mắng, “Đừng hở một chút lại mắng tôi là tiện nhân, tôi không phải là tiện nhân! Nếu cậu đã biết tôi không phải là Lăng Tiêu Lạc thì đừng có đối xử với tôi như cách đã đối xử với cô ấy!”
“Cô, chết tiệt! Cô quả thật to gan lớn mật!!” Hai mắt cậu ta híp lại, đôi tay như kìm sắt bấu chặt xương vai tôi. Tôi chỉ cảm thấy đau muốn chết.
“Buông tôi ra!” Tôi nghẹn ngào kêu đau, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt. Cậu ta quá mức hỉ nộ vô thường!
“Rút lại lời cô nói mau, nếu không ta bóp nát xương cô!” Hai mắt cậu ta đầy tơ máu, mặt mày dữ tợn như ác quỷ Tu La!
Đau đớn tức giận đan xen, tôi trừng mắt nhìn cậu ta, bả vai đau như muốn nứt ra, nhưng vẫn không chịu nhận thua, chẳng những không im miệng, ngược lại còn gằn giọng lặp lại, “Đừng hở một chút là mắng tôi tiện nhân, tôi không phải là tiện nhân! Nếu cậu đã biết rõ tôi không phải là Lăng Tiêu Lạc thì đừng đối xử với tôi như cách đã đối xử với cô ấy!”
Tôi cho rằng mình chỉ là anh hùng nhất thời, chứ không ngờ lại đổi lấy cái chết gần kề!
Hai mắt cậu ta híp lại, bàn tay sắt nhanh như tia chớp từ hai vai dời tới cổ, đôi tay dùng sức bóp chặt cổ tôi, giống như bị điên gào rú, “Tiện nhân! Ta bóp chết cô! Bóp chết cô! Bóp chết cô……”
Bao nhiêu bất kính của tôi đối với cậu ta nhiều ngày nay lúc này toàn bộ được bộc phát, cậu ta đem lửa giận hóa thành đòi mạng siết chặt cổ tôi. Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo đáng sợ, trong đôi mắt tràn ngập màu đỏ rực chói mắt!
Cuối cùng tôi đã được trải nghiệm cảm giác không thở được, mắt trợn trắng, miệng há to, đầu lưỡi vươn ra thật dài ra, hai tay liều mạng gỡ bàn tay sắt của cậu ta, hai chân nhanh chóng giãy giụa trên đất, vừa ma xát vừa đá lung tung lên đùi cậu ta. Tôi từng dõng dạc nói không sợ chết, nhưng khi cái chết cận kề thì bản năng sinh tồn lại trỗi dậy.
Trên đời không có hối hận, cho nên dù tôi có hối hận vì đã chọc giận Liệt Minh Dã hay không cũng chẳng giải quyết được vấn đề! Tôi chỉ cảm giác thân thể càng lúc càng nặng nề, cảm giác khó thở càng lúc càng rõ, bàn tay gỡ ngón tay cậu ta cũng không còn sức, vô lực trợn mắt. Sinh mệnh đang từ từ biến mất……