Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 30 : Vị ngọt lan tỏa

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Đã mấy ngày liền không có tin tức gì của Nhiếp Quang và quản gia, cũng không thấy đến Sướng Viên thăm Liệt Minh Dã, có lẽ là đang bận rộn điều tra chuyện này.



Thương thế của Liệt Minh Dã đã ổn định, Thảo Hồ có thể coi như một thần y, có anh ta trị liệu thương thế khỏi rất nhanh. Khi thay thuốc tôi còn cố tình nhìn, miệng vết thương cũng đã lên vảy rồi.



Nhiều ngày luôn luôn ở bên chăm sóc Liệt Minh Dã, tinh thần rút cuộc không chống đỡ nổi thân thể, tôi mệt mỏi gục xuống bàn ngủ. . . . . .



Có lẽ tôi thiếp đi rất lâu, có lẽ chỉ khoảng một khắc, trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi tên tôi. Tôi cố gắng mở mắt, vừa dụi mắt vừa ngẩng đầu lên. Lúc nhìn lên giường tôi bỗng run lên một cái, sau đó trợn tròn mắt, thân thể cũng nhanh chóng từ nằm sấp chuyển sang ngồi thẳng. Liệt Minh Dã tỉnh rồi!



Lúc này cậu ta đang nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn tôi, đôi môi mỏng không còn chút máu khẽ mở, đôi mắt sâu thẳm giống như được phủ một tầng lụa mỏng.



“Thiếu gia, cậu tỉnh rồi!” Tôi vui mừng quá đỗi, đỡ bàn đứng lên.



Cậu ta chớp chớp hàng lông mi, giọng nói khàn khàn yếu ớt nói một chữ, “Nước. . . . . .”



Nghe vậy, tôi lật chén trà lên rót đầy nước, một tay cầm chén một tay cầm thìa đi tới bên giường ngồi xuống, cẩn thận đút cho cậu ta.



Uống xong, cậu ta liếm cánh môi, một giọt nước theo cằm chảy xuống. Tôi rút khăn tay lau cho cậu ta.



Cậu ta yên lặng nhìn tôi, hai mắt mặc dù không quá rõ ràng nhưng ánh mắt lại nhìn rất chuẩn.”Đây là đâu?” Có nước nhuận giọng, tiếng nói không khàn khàn như trước nữa.



“Đây là Sướng Viên, là Thảo Hồ cứu cậu.” Tôi đặt chén trà lên bàn thấp đầu giường, vừa trả lời vừa nhét khăn lụa vào trong vạt áo.



Cổ họng cậu ta lăn lộn, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi, “Ta ngủ bao lâu rồi?”



“Năm ngày.”



Cậu ta chậm rãi khép hờ đôi mắt, một lát sau lại mở ra, thử hỏi, “Là cô ở bên chăm sóc ta?”



“Nơi đây không phải Liệt phủ, ngoại trừ tôi còn ai có thể chăm sóc cậu?” Tôi cảm thấy câu hỏi này thật dư thừa, vì trông cậu ta không biết tôi đã phải hy sinh bao nhiêu giấc ngủ.



Dứt lời, cậu ta nhắm mắt lại, một nụ cười nhàn nhạt yếu ớt hiện lên bên bờ môi, tiện đà cầm tay tôi đặt ở trên gối.



Thấy thế, trong đầu tôi nhảy ra một dấu chấm hỏi, hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái à?”



Cậu ta không trả lời, nụ cười bên môi càng đậm hơn, không lâu sau nụ cười nhạt dần, chỉ nằm yên tĩnh.




Cảm thấy được ánh mắt của Liệt Minh Dã, tôi quay đầu sang, nhận được ám chỉ trong ánh mắt cậu ta tôi vội vàng thu hồi vẻ kinh ngạc, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh. Tôi cũng không biết, hóa ra biểu cảm trên mặt mình cũng có thể biến đổi nhanh như thế!



“Truyền.” Hoàng thượng chén trà đặt xuống, đứng lên, vẻ vui sướng chờ mong đứa con sắp ra đời hiện rõ ra mặt, từ trong mắt càng toát ra sự sủng ái đối với Dung phi.



Thấy thế, tôi nhớ lại lời Dung phi từng nói: ‘Hoàng thượng đã hai tháng chưa lật thẻ bài của bản cung.’ Hai tháng chưa lật thẻ bài tức là đã gần thất sủng rồi, bây giờ sự sủng ái của Hoàng thượng đối với cô ta toàn bộ là do thai nhi trong bụng!



Dung phi bưng khay chân thành đi vào, dung mạo đoan trang diễm lệ. Hai chúng tôi đồng thời hành lễ thỉnh an, cô ta cười nhẹ coi như miễn lễ.



Cô ta bưng khay đi tới bên cạnh hoàng thượng, đặt khay ở trên bàn, bưng cái bát lên ngọt ngào mềm mại nói với anh ta, “Hoàng thượng, đây là đặc sản ô mai ở quê hương thần thiếp, thần thiếp tự tay chế thành nước ô mai ướp lạnh cho Hoàng thượng giải khát đỡ nóng.”



Lương Đức Dung thay anh ta cầm lấy cái bát dùng ngân châm kiểm tra, xác nhận không có độc mới đưa cho Hoàng thượng, giọng nói ỏn ẻn, “Hoàng thượng mời dùng.”



Hoàng thượng uống một ngụm, vui vẻ khen, “Ừ, chua ngọt mát lạnh, ái phi thật biết săn sóc!”



Anh ta khen như vậy khiến cho Dung phi như mở cờ trong bụng, hai má ửng hồng, xinh đẹp khuynh thành.



“Ái phi đang có mang đừng để mình vất vả, nước ô mai ướp lạnh tuy tốt, nhưng trẫm cũng không hi vọng nàng vì làm nước mà có gì sơ xuất, sau này những chuyện như thế hãy giao cho Ngự Thiện Phòng đi.” Hoàng thượng mặc dù nói như vậy nhưng vẫn mỉm cười một hơi uống cạn.



“Dạ.” Dung phi nhún người hành lễ, vừa vuốt ve phần bụng vẫn còn bằng phẳng vừa cười đáp.



Tôi nhìn hai người vì đứa bé chưa ra đời mà vô cùng tình cảm, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Khi Hoàng thượng biết được thai nhi trong bụng Dung phi không phải long chủng của mình sẽ có cảm giác gì? Anh ta sẽ dùng cách nào để xử lý phi tần không tuân thủ nữ tắc như cô ta?



Dung phi ơi Dung phi, cô có biết mình đã phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ chưa? Còn Đức Thân Vương, gian phu như anh ta cũng sẽ chẳng thể có kết cục tốt!



Tôi nghĩ đến đó chỉ lặng lẽ cười thầm, cười mình còn có sức quan tâm cho người khác.



Từ xưa có vị Hoàng đế nào chưa bị cắm sừng? Hoàng đế mưa móc hữu hạn, phi tử đông đảo, sao nhận được hết quân ân? Phi tử không chiếm được mưa móc suốt ngày tịch mịch khó nhịn liền thò chân ra ngoài!



Tất cả đàn ông đều hâm mộ Hoàng đế hưởng hết giai lệ hậu cung mà quên mất cái sừng trên đầu, chỉ để ý hưởng thụ mà không muốn thừa nhận hậu quả xấu hổ khi mưa móc quân ân không đều!



Tam thê tứ thiếp chắc gì đã tốt? Đã bất trung với tình cảm lại còn tự chuốc lấy phiền não!



Đột nhiên trái tim tôi ngưa ngứa. Nếu như Đức Thân Vương đi trễ một chút, hay Dung phi đến sớm một chút, hai người họ gặp nhau sẽ là cục diện như thế nào?