Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 41 : Kiên cường sống sót

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Trong lòng tôi như có lửa đốt vội tìm đến Sướng Viên. Lúc này người trong “Sướng Viên” mới dậy, người làm vườn cầm cây chổi quét dọn lá vàng rơi đầy trên mặt đất.



Không nhiều lời, tôi bước vào cửa chỉ nói với cậu ta đúng một câu “Tìm Thảo Hồ” rồi ôm Tiểu Thương Sí đi thẳng vào, sau lưng truyền đến tiếng quát tháo cùng tiếng Mục Liễu Nhứ đang nóng vội giải thích.



Một tay ôm chặt Tiểu Thương Sí, một tay ra sức đập cửa phòng của Thảo Hồ, tôi lo lắng la lên.



Tiếng đập cửa vội vã mạnh mẽ làm trong phòng vang lên một tiếng kêu kinh sợ, ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng đế giày đi trên mặt đất. Cửa mở ra, Thảo Hồ đầu tóc rối bù xuất hiện trước mặt tôi, cơn buồn ngủ còn chưa tan, anh ta có chút kinh hãi.



“Con tôi bị bệnh, mau cứu thằng bé!”



Thấy tôi gấp gáp như vậy, cơn buồn ngủ trên mặt cậu ta biến mất, dứt khoát nói, “Nhanh, ôm vào đây!” Vừa dứt lời, anh ta nghiêng người để cho tôi vào phòng.



Đặt Tiểu Thương Sí lên trên giường, Thảo Hồ nhanh chóng cởi đồ của Tiểu Thương Sĩ rồi kiểm tra thân thể, bắt mạch. Tôi và Mục Liễu Nhứ đến sau mong ngóng chờ đợi.



Thảo Hồ nhíu mày, cắn chặt răng, sắc mặt càng thêm nặng nề. Thấy thế, tim của tôi như rơi vào đáy cốc, rất đau!



Thảo Hồ vạch mí mắt Tiểu Thương Sí kiểm tra, kiểm tra xong liền kinh ngạc, “Đây là bệnh gì vậy?”



Nghe vậy, lòng tôi lạnh lại!



“Cậu không chẩn đoán được bệnh ư?” Giọng nói của Mục Liễu Nhứ thất thanh, kinh hoảng run rẩy.



“Chẩn đoán không ra, tôi chưa thấy bệnh này bao giờ!” Trên trán Thảo Hồ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, chăm chú nhìn Tiểu Thương Sí không nhúc nhích sau cơn co giật nôn mửa.



Giây phút ấy dường như tất cả âm thanh trên thế giới này đều biến mất, cả thân thể và trái tim tôi đều lạnh, ở nơi này không có “Bệnh đậu mùa”!
Nghe được tin vui như thế, tôi không ngăn được cảm xúc dâng trào trong lòng, chớp mắt đã hôn mê. Nửa tháng thật dài, tôi rốt cuộc cũng chờ được đến lúc Tiểu Thương Sí lành bệnh, rốt cuộc thấy thằng bé vẫn còn sống!



Tôi quá mệt mỏi, mí mắt nặng nề, cả người nặng nề, mệt mỏi giống như thủy triều bao phủ tôi. Dường như đã ngủ say một thế kỷ, tôi dần dần thoát khỏi cơn mê, hồi phục tri giác, ý thức cũng khôi phục một chút.



Chỉ có tiếng cười của trẻ con truyền vào lỗ tai, thúc giục tôi mau mau mở mắt ra. Tôi nhìn thấy Tiểu Thương Sí đang kéo tóc Liệt Minh Dã còn lộ ra vẻ thích thú, còn có một ánh mắt trần trụi nhìn tôi chằm chằm!



Thấy vậy, tôi bật dậy như lò lò, giọng nói khàn khàn gọi to “Bảo bối”.



Nghe tiếng gọi của tôi, Tiểu Thương Sí ngừng kéo tóc Liệt Minh Dã quay ra nhìn tôi, cái miệng nhỏ nhắn hé ra, để lộ mấy chiếc răng sữa. “Nha! Nha! A A…!” Thằng bé vừa kêu nha nha, vừa giật tóc Liệt Minh Dã trước mặt tôi, vừa cười đến nỗi không thấy mắt đâu. Đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm ấy chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng tôi, hốc mắt tôi ươn ướt, lại muốn khóc.



Một bàn tay chạm vào gương mặt của tôi nhẹ nhàng vuốt ve, tôi nhìn qua, thấy ánh mắt dịu dàng của Liệt Minh Dã, nhìn thấy ấm áp trong đáy mắt cậu ta. Thấy thế, tôi giật mình, vội đẩy tay cậu ta nhìn về phía Tiểu Thương Sí. Cậu ta thả bàn tay chưa kịp vuốt ve gương mặt tôi xuống, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm vào tôi không dời đi, nhẹ giọng nói, “Sắc mặt cô thật khó coi, ngủ tiếp một lát nữa đi.”



Tôi vừa xoa gò má của mình, vừa nâng mắt nhìn cậu ta, không kịp nghĩ đã oán giận trách, “Còn nói tôi, cậu xem lại cậu đi, cũng gầy đi trông thấy rồi.”



Nghe vậy, cậu ta sững sờ, sau đó đột nhiên cười thật vui vẻ, lại đưa tay về phía tôi.



Lúc này tôi mới nhận ra được lời nói vừa rồi của mình mập mờ đến mức nào, vội gạt tay của cậu ta ra, đổi chủ đề, “Cậu xem Thương Sí hoạt bát như vậy, đâu còn dáng vẻ bệnh tật nữa!” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trái tim lại không tự chủ được đập nhanh, ánh mắt cũng tránh né nhìn vào Tiểu Thương Sí. Bây giờ da của thằng bé nhẵn nhụi, trắng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh có hồn, khỏe mạnh vô cùng! Nhiễm bệnh đậu mùa mà không để lại vết sẹo, chắc là nhờ linh đan diệu dược của Thảo Hồ! Tiểu Thương Sí “May mắn” trở thành người đầu tiên mắc bệnh đậu mùa truyền nhiễm, lại kiên cường vượt qua bệnh đậu mùa. Đại nạn không chết tất có phúc về sau, tương lai thằng nhóc này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn!



Tay của Liệt Minh Dã dừng giữa không trung không chạm được đến nơi, ánh mắt nhu hòa có chút âm u. Tôi không dám nhìn vào ánh mắt của cậu ta, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Thương Sí đang vui vẻ chơi một mình. Một lúc lâu, Liệt Minh thả tay đang cứng ngắc ở giữa không trung xuống, nhưng ánh mắt âm u vẫn không hề biến mất.



Không khí trong phòng có chút thay đổi, tôi chịu không nổi ánh mắt trần trụi của cậu ta, tôi nằm xuồng giường lấy chăn bông che đầu. Dù làm vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của cậu ta đang nhìn tôi. Đôi mắt đen láy âm u kia làm người ta phát điên!



“Nha! Nha! Haaa…!” Tiếng Tiểu Thương Sí vui vẻ tự mình chơi đùa lại càng làm tăng thêm sự không bình thường này, khiến tôi hoảng sợ….