Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 46 : Hoàng gia vô tình

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Tháng một, tuyết rơi. Bông tuyết nhẹ nhàng bay lượn như cánh bướm, mang đến vẻ phong tình trong suốt xinh đẹp đặc trưng của trời đông giá rét. Phóng mắt nhìn chỉ thấy một màu trắng trong mênh mông, đẹp đến mức tinh khiết. Trong không khí tràn ngập mùi tuyết tươi mát, nhẹ nhàng, dịu dàng, thản nhiên. Bầu trời sạch sẽ, đất trời thanh thản, cả thế giới như được bao phủ bởi màu trắng chói mắt làm lòng người cảm thấy như được thanh lọc!



Hoàng cung nguy nga rực rỡ đứng sừng sững trong tuyết, tuyết trắng phủ lên màu vàng tôn nghiêm giống như khoác lên một tầng lụa mỏng lấp lánh, dưới tia nắng li ti càng trở nên trong sáng, cao quý.



Ngự Hoa Viên vào mùa đông lại có một vẻ đẹp khác. Mùa đông trăm hoa héo rũ nhưng lại là lúc rừng mai khoe sắc! Đóa mai vàng nho nhỏ xinh đẹp không sợ giá lạnh đua nhau nở rộ. Có màu vàng tươi óng ánh, vàng nhạt, vàng đen, vàng tím, trắng noãn, trắng bạc, trắng nhạt, vàng trắng, phấn hồng, hồng đậm, màu nào cũng có! Có thể nói trong khu rừng mai được chăm sóc tỉ mỉ, che chở cẩn thận này có gần hết các giống mai, nhụy hoa cũng có hồng, tím, trắng, màu sắc đa dạng, ngạo nghễ giữa trời đông!



Trang phi sủng ái mời tôi đến xem mai vàng nở rộ, có thể nhìn thấy nhiều loại mai cùng một lúc thế này thật hiếm có, hiện giờ được thấy tận mắt quả nhiên không thể nào dời tầm mắt đi được! Mỗi một đóa hoa mai đều thật ngạo nghễ xinh đẹp!



Hôm nay người đến ngắm hoa rất đông, ngoại trừ Trang phi, Hoàng thượng và hậu cung tần phi, còn có Đức Thân Vương và đại thần được nể trọng. Có thể nói là vô cùng náo nhiệt.



Tôi ngắm nhìn những đóa hoa đủ màu sắc, nụ cười bên môi càng ngày càng đậm. Những bông tuyết lại tạo thành một bức rèm châu màu bạc che khuất những đóa hoa mai như ẩn như hiện càng thêm mê người, khiến người ta không kìm chế được vươn tay ra. . . . . . Bông tuyết nằm trong lòng bàn tay mát lạnh, rơi trên hoa mai lập tức biến thành điểm xuyết, rơi trên lông mi lại biến thành ánh tuyết trong suốt. Cảnh tuyết thật đẹp quá, cảnh trời đông giá rét cũng thật đẹp!



Một bàn tay phủ lên tay tôi, bao lấy bàn tay hơi lạnh của tôi. Tôi quay lại nhìn chủ nhân bàn tay này, khuôn mặt hơi chút không vui của Liệt Minh Dã đập vào mắt. Thấy thế, tôi bật cười, trong lòng ấm áp, cậu ta là đang lo lắng cho cơ thể của tôi.



Ngoại trừ ánh mắt lo lắng của cậu ta còn có một ánh mắt khác đang nhìn tôi chằm chằm … đó là Đức Thân Vương. Dù tôi không nhìn anh ta nhưng tôi biết ánh mắt anh ta nhìn tôi có hàm ý khác!



Liệt Minh Dã dùng sức xốc lại áo choàng của tôi, để nó bao kín thân thể tôi, sau đó nắm tay tôi chậm rãi bước đi trong biển mai nở rộ.



Phía trước, Hoàng thượng ôm lấy bả vai Trang phi nói cười, còn dùng ngón trỏ lấy tuyết trên hoa mai bôi lên mặt cô ấy, khiến cô ấy nũng nịu la hét trốn tránh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng.



Các phi tử không nhận được vinh hạnh đặc biệt này có người lộ vẻ ghen tị, có người dấu diếm, đủ loại cảm xúc. Ghen tị trên mặt Dung phi tương đối rõ ràng, hiện nay cô ta đang mang cái bụng to vượt mặt đứng trong tuyết ngắm mai, mà Hoàng thượng không đỡ cô ta lại đi ôm lấy Trang phi, thực khó làm người ta không ghen tị.



Tôi theo bản năng liếc về phía Đức Thân Vương, anh ta chẳng có phản ứng gì đối với sự ghen tuông của Dung phi, như thể anh ta chưa bao giờ chạm vào cô ta, lại càng chưa từng để cô ta thụ thai. Thấy thế, lòng tôi lạnh như băng, mấy chữ “Vô tình nhất là nhà Đế Vương” lập tức hiện lên trong đầu. Ý nghĩ lạnh lẽo này làm tôi siết chặt lấy tay Liệt Minh Dã, hơi ấm lập tức thông qua bàn tay to của cậu ta không ngừng truyền qua xua tan sự lạnh lẽo của tôi. Phát hiện tôi khác thường, cậu ta hơi nhíu mày.



Tôi khẽ lắc đầu với cậu ta, quay đầu nhìn về phía đóa mai màu hồng. Không biết cậu ta có thể báo việc Dung phi thông dâm cùng Đức Thân Vương cho Hoàng thượng biết hay không, chứ nhìn bụng Dung phi, sợ là sắp đến ngày sinh rồi. . . . . .



Một gã tiểu thái giám đi qua bên cạnh, tiến thẳng đến chỗ Lương Đức Dung phía sau Hoàng thượng, ghé vào lỗ tai ông ta khẽ nói gì đó. Nói xong, Lương Đức Dung lại truyền lời cho Hoàng thượng, lúc này Hoàng thượng gật đầu. Lương Đức Dung vẫy tay cho tiểu thái giám lui xuống, tiểu thái giám khom người lui ra.



Thấy thế, tôi tò mò, nhìn theo bóng lưng tiểu thái giám. Không bao lâu sau, tiểu thái giám dẫn một người từ trong đám người ngắm hoa bên cạnh đến. Gió khẽ thổi qua, khiến một màu xanh lọt vào trong tầm mắt. Khi nhìn thấy khuôn mặt người đi phía sau tiểu thái giám tôi cười nhẹ ra tiếng. Đó là Thảo Hồ, anh ta cứu mạng Trang phi, ngắm mai đương nhiên không thể thiếu phần anh ta, thế mà tôi lại quên mất.



Thảo Hồ thấy tôi đầu tiên là sửng sốt, thất thần sau cười ra tiếng, nhìn tôi chớp chớp đôi mắt to trong trẻo, lướt qua trước mặt tôi theo tiểu thái giám đi gặp Hoàng thượng và Trang phi.



Tôi che miệng cười khẽ, anh ta ấy à, luôn thích chớp đôi mắt xinh đẹp kia, thật giống như đứa bé không lớn …




Quả nhiên, tôi nghĩ không sai, sau một lát yên tĩnh một tiếng rồng ngâm cuồng nộ vang lên, “Tiện nhân… ” Tiếng mắng tàn khốc, tiếp theo đó là vài tiếng bạt tai “Bốp, bốp, bốp” giòn giã, tiếng Dung phi đau khổ rên rỉ từ khe hở của rèm châu đong đưa truyền ra.



Mới đầu còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, sau liền nghe ‘bộp’ một tiếng nặng nề trầm đục, tiếng khóc nỉ non bỗng im bặt!



“Không…” Tiếng kêu xé nát tim gan của Dung phi đâm vào màng tai tôi, làm tôi không ngừng run rẩy. Tiếng động kia. . . . . . Nghe rất giống vật thể từ trên cao rơi xuống! Hay là Hoàng thượng. . . . . . ném chết đứa trẻ mới ra đời rồi sao? ! Tôi vội hít vào một hơi, bị ý nghĩ của chính mình hù dọa!



“A. . . . . .” Tiếng Dung phi suy yếu lại truyền vào lỗ tai, lần này khác lúc trước, cực kì đau đớn lo lắng!



Im ắng. . . . . . Rèm châu đột nhiên được vén lên, kêu “rào rào” liên tục. Hoàng thượng xanh mét cả mặt từ trong phòng đi ra, mỗi một bước đều mang theo phẫn nộ làm cho người ta sợ hãi! Sự tàn nhẫn vây quanh anh ta, mùi máu tươi xuyên qua rèm châu lan ra ngoài cung, cho chúng tôi biết trong phòng đã xảy ra ‘huyết án’!



Mùi máu chui vào mũi, tôi chỉ thấy hai chân mềm nhũn không chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể, may có Liệt Minh Dã đỡ tôi, bằng không tôi chắc chắc đã vì máu tanh tàn nhẫn này mà đứng không nổi!



Các đại thần hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, đứng ngây tại chỗ giống như khúc gỗ không biết nên tiến hay lùi. Trang phi và Đức Thân Vương theo sau Hoàng thượng rời khỏi cung Thấm Dương, dù tôi chưa thấy vẻ mặt của hai người họ, nhưng từ bóng lưng bọn họ cũng thấy được sự thản nhiên và thờ ơ.



Tôi kinh ngạc, đứa bé đã chết, chẳng lẽ Đức Thân Vương không đau lòng sao? Đó là con anh ta! Trang phi sở dĩ không ngạc nhiên, sợ rằng đã sớm biết được trong bụng Dung phi không phải long chủng!



“Vô tình nhất là nhà Đế Vương”, bảy chữ này lại đánh sâu vào linh hồn tôi!



Cơ bắp toàn thân Liệt Minh Dã co rút, ôm chặt lấy eo tôi quả quyết rời khỏi hoàng cung.



Trở lại Liệt phủ, cậu ta thét lên, rít gào đập nát đồ đạc trong phòng như dã thú bị nhốt đã lâu sắp nổi điên. Tiếng đồ đạc vỡ vụn nối tiếp nhau làm tôi sợ tới mức tóc gáy toàn thân đều dựng đứng.



Vẻ mặt cậu ta vặn vẹo đáng sợ, mỗi lần đập đồ đều hận không thể long trời lở đất. Đập xong, hai nắm tay cậu ta buông thõng hai bên sườn kịch liệt run rẩy, sự hận thù trong mắt vô cùng vô tận.



Tôi đã hiểu, cậu ta tức giận như vậy là bởi vì Hoàng thượng. Hoàng thượng trừng trị Dung phi và nghiệt chủng, lại hờ hững để Đức Thân Vương ung dung rời đi.



Liệt Minh Dã không cam lòng, phẫn nộ, giữa cậu ta và Đức Thân Vương nhất định có mối thù đau triệt nội tâm, nếu không sao cậu ta lại đau khổ như vậy? Tôi không biết nên an ủi cậu ta như thế nào, chỉ có thể gạt mảnh vụn tới bên cạnh cậu ta, nắm bàn tay siết chặt thành đấm của cậu ta, khẽ nói, “Chuyện nhỏ không nhịn, sẽ loạn mưu lớn.”



Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, con ngươi sâu thẳm đỏ như máu, tơ máu giăng đầy trong mắt. Cậu ta chộp lấy đầu vai tôi, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Cô nhớ kỹ cho ta, Đức Thân Vương và Liệt gia có thù không đội chung trời! Ta nhất định phải dùng đôi tay này bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!” Nói xong, cậu ta nới vai tôi ra, hai tay từ từ nắm thành quyền trước mặt tôi, càng lúc càng siết chặt.



“. . . . . .” Tôi không phản bác được, nâng nắm tay cậu ta dùng sức tách ra, trong lòng bàn tay xuất hiện màu đỏ tươi làm đau mắt tôi. Thù hận của cậu ta thật quá sâu! Lòng báo thù quá nặng! Không thể phá vỡ!