Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 5 : Thiếu niên vô tình

Ngày đăng: 04:13 20/04/20


“Khốn kiếp!” Cậu ta giận dữ gào lên, bàn tay túm lấy cổ áo tôi, kéo tôi từ trên giường lại gần, mặt đối mặt với cậu ta.



“Đừng tưởng cô sinh con trai cho ta là có thể đổi đời! Đừng cho rằng ta ngủ với cô là cô có thể từ thân phận thấp hèn trở thành vợ của ta! Đừng tưởng cô giở chiêu trò tức sữa thấp kém này là có thể giành được trái tim ta! Ta nói cho cô biết, không bao giờ! Tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó!”



Môi cậu ta mấp máy liên hồi, từng chữ từng chữ vang lên như pháo nổ. Tuy nói nhanh, nhưng vẫn có thể khiến người khác nghe thấy rõ ràng.



Tôi ôm mặt nghe những lời lên án cay nghiệt của cậu ta, không chỉ cảm thấy khiếp sợ, mà còn cảm thấy nhục nhã nữa.



Hóa ra hành động của tôi lại khiến cậu ta hiểu nhầm tới mức này. Càng không ngờ cậu ta lại nghĩ tôi đang làm trò để chiếm cảm tình của mình.



Lửa giận trong mắt cậu ta bùng lên rõ rệt, sắc mặt xanh mét, cơ bắp căng cứng, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi thôi.



Trong lòng tôi run rẩy, cảm giác nhục nhã bùng lên nhanh chóng. Tôi bỗng đưa tay túm lấy cổ áo cậu ta, lớn tiếng phản bác: “Cậu mới là kẻ khốn kiếp! Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện nhờ sinh con mà được đổi đời! Cũng chưa từng nghĩ chỉ vì quan hệ với cậu mà có thể trở thành vợ cậu! Cũng chưa từng nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn tức sữa để chiếm lấy trái tim cậu! Cậu là đồ nhóc con kiêu căng, vốn chẳng hiểu gì! Cậu có tư cách gì quát tôi chứ!”



Hét xong, tôi dùng sức gạt tay cậu ta ra, “Nếu cậu thấy không vừa mắt thì có thể viết hưu thư! Tôi và cậu từ nay về sau đoạn tuyệt, không ai nợ ai cả!”



Cậu ta sao có thể ngông cuồng như thế chứ? Nếu ở thế kỷ 21, chắc chắn phải đưa cậu ta vào “Trại quản giáo thiếu niên” để giáo dục lại.



Thật đáng ghét! Tuổi còn nhỏ mà đã độc mồm độc miệng như vậy, sau khi chết chắc chắn sẽ bị đày xuống địa ngục!



Sau khi nghe tôi hét một tràng dài như vậy, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta trở nên vặn vẹo, sắc mặt đen sì rất đáng sợ. Cơ bắp trên mặt co rút, hai nắm tay kêu răng rắc. Nhìn bộ dáng cậu ta như muốn đấm chết tôi vậy.



Tôi ngẩng cao đầu, đầu hướng tới trước mặt cậu ta, giận dữ hét lên: “Hoặc là cậu đánh chết tôi! Hoặc là cậu bỏ tôi! Nếu tôi nhíu mày một cái thì tôi không phải là Lăng Tiêu Lạc!”



Vẻ mặt cậu ta vốn đang giận dữ vô cùng, sau khi nghe những lời tôi nói liền trở nên lạnh lùng đáng sợ, ngay cả tiếng cười cũng lạnh băng khiến người khác run sợ: “Ta thấy cô muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng đến sắp điên rồi. Cô chỉ là nương tử nuôi từ bé thấp hèn, ta sao có thể cưới cô được chứ? Hưu thư vốn không cần viết! Cô muốn chết? Sao có thể dễ dàng như vậy! Ta nói cho cô biết, đời này cô vĩnh viễn là nương tử nuôi từ bé của Liệt Minh Dã ta. Trừ khi ta chết, nếu không vĩnh viễn cô đừng nghĩ đến chuyện được giải thoát!”



Lời nói của cậu ta thật tàn nhẫn vô tình, vẻ mặt cậu ta cũng như thể tôi dường như không phải là người sống, mà chỉ là một vật chết, để mặc cậu ta tùy ý muốn làm gì thì làm, không có quyền phản kháng.



Đầu tôi trở nên trống rỗng, tôi dùng ánh mắt kinh ngạc như thấy cá đi trên bờ nhìn chằm chằm cậu ta.




Tôi ngớ người một lát, nhưng ngay sau đó hai mắt lại trừng lớn, nhanh chóng bước tới bên giường.



Trên giường là một đứa nhỏ xinh xắn, hai mắt đen bóng khẽ chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, lộ cả lợi hồng hồng.



Tôi ngây ngốc nhìn đứa nhỏ trên giường, trái tim liền trở nên dịu dàng.



Nó……đứa nhỏ này………chính là đứa con mà tôi phải trải qua đau đớn vô cùng, dùng hết sức sinh ra sao?



Đứa nhỏ này nhìn thấy tôi cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn huơ huơ nắm tay lên chào hỏi, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng ‘ê ê a a’.



Thấy vậy, tôi không khỏi vui mừng, ngồi xuống gần nhìn nó.



Nó thật xinh xắn, trắng nõn mập mạp. Khuôn mặt bảy phần giống Liệt Minh Dã, ba phần giống tôi. Đặc biệt là đôi mắt dường như biết nói kia khiến người khác nhìn vào thì không thể dời đi.



“Tiểu bảo bối, con thật đẹp!” Tôi không nhịn được khen. Mặc dù nó là cốt nhục của Liệt Minh Dã và chủ nhân thân thể này, nhưng tôi vẫn thích nó. Có lẽ bởi vì nó là do tôi đau đớn sinh ra.



Nhìn dáng vẻ vui mừng của nó, tôi không kìm lòng được muốn sờ nắn khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu này, chắc chắn cảm giác sẽ vừa mềm vừa mịn.



Trong đầu còn nghĩ vậy, bàn tay cũng vươn ra. Lúc đầu ngón tay sắp chạm đến da thịt mập mạp trắng trẻo của nó, một giọng nữ the thé chợt vang lên phía sau. Âm thanh vang lên đột ngột khiến tôi hoảng sợ, lập tức rụt tay về, đứng phắt dậy.



“Tiện nhân, ai cho phép cô bước chân vào đây? Lại còn muốn sờ vào tiểu thiếu gia nữa! Hừ, tiểu tiện nhân!”



Cùng với tiếng quát mắng, cơ thể tôi cũng bị kéo ra xa chiếc giường, ngay sau đó, một cái tát xé gió đánh tới rất mạnh.



Tốc độ rất nhanh! Tôi không thể né tránh được, một tiếng ‘bốp’ thanh thúy vang lên, má trái đã bị cô ta đánh trúng.



Lần thứ hai! Đây là lần thứ hai kể từ khi xuyên không tới cổ đại tôi bị người ta tát!