Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 56 : Hứa hẹn cả đời

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Sau khi cáo biệt Hoàng thượng và Trang phi, tôi cùng Liệt Minh Dã, Mục Liễu Nhứ trở về Liệt phủ.



Mục Liễu Nhứ ôm Tiểu Thương Sí đi nghỉ ngơi, Liệt Minh Dã kéo tôi băng qua vườn về Lan Uyển. Vừa mới ngừng chân, tôi đã bị cậu ta ôm vào trong lòng từ phía sau.



“Thiếu gia?” Tôi hỏi, không hiểu cậu ta lần này có ý gì.



Cậu ta không lên tiếng, cứ lẳng lặng ôm tôi, gò má áp vào tai trái của tôi. Tựa vào trong vòng tay ấm áp của cậu ta, cảm nhận hơi thở ẩm nóng của cậu ta, tôi không hỏi nữa, đột nhiên rất muốn khóc. Tôi vội nhắm mắt lại, ngăn cho nước mắt trào ra.



Sau một lúc lâu, cậu ta mới buông lỏng, nhẹ nhàng xoay người tôi đối mặt vs cậu ta. Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn thấy đau lòng và thương tiếc trong mắt cậu ta.”Nàng gầy đi, sắc mặt cũng rất khó coi.” Cậu ta khẽ nói, vuốt ve khuôn mặt có vẻ tái nhợt vì ngày đêm không ngủ của tôi.



Cậu ta nói như vậy là muốn khiến tôi đau lòng đúng không? Nước mắt vừa kìm nén lại trào lên, tôi vội rũ mi che giấu, nắm tay cậu ta lắc đầu. Gầy thì gầy, sắc mặc không tốt cũng chẳng sao, chỉ cần không gây mang phiền toái đến đã là may mắn lắm rồi!



Cậu ta nắm lấy cằm tôi nâng mặt tôi lên, một giọt nước mắt chợt lăn xuống. Thấy thế, cậu ta nhíu mày, một giây sau đột nhiên bế ngang tôi lên.



“Thiếu gia!” Tôi kinh hãi, theo bản năng ôm lấy cổ cậu ta, “Cậu làm gì vậy?!”



Cậu ta không nói gì, ôm tôi xoay người đi vào Trúc Uyển. Thấy thế, chuông báo động trong đầu tôi kêu điên cuồng. Tôi hoảng hốt, vội giãy giụa muốn nhảy xuống.



Câu ta không cho tôi cơ hội, nhất quyết ôm tôi đá mở cửa phòng, đặt tôi lên giường.



“Cậu. . . . . .” Tôi mới chỉ kịp nói đúng một chữ thì bị chặn lại, cậu ta ẩn tôi ngã lên giường, nói, “Ta không chạm vào nàng, nằm yên đừng nhúc nhích.”



Thấy vẻ mặt cậu ta chắc chắn, lúc này tôi mới ngừng giãy dụa, kinh ngạc nhìn cậu ta. Cậu ta. . . . . . làm sao vậy?



Cậu ta đứng dậy đóng cửa, tháo giày trèo lên giường. Đang lúc tôi còn chưa hiểu gì cậu tôi vươn tay ra xoa bóp vai và cánh tay tôi.



Hành động này làm tôi sững sờ, nhìn cậu ta như quái vật. Ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa tay và mặt cậu ta, đôi mắt vì ngạc nhiên mà mở càng lúc càng to.



“Nàng chăm sóc ta mười năm, hôm nay đến lượt ta chăm sóc nàng.” Cậu ta dịu dàng nói, nâng cánh tay tôi lên nhẹ nhàng xoa bóp.



Trái tim tôi đập như điên, mắt mở đến mức to nhất nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú bắt đầu hơi ửng đỏ của cậu ta. ‘Nàng chăm sóc ta mười năm, hôm nay đến lượt ta chăm sóc nàng.’ Trời ạ, câu này thật sự thốt ra từ miệng cậu ta sao? ! Sao tôi lại cảm thấy như đang nằm mơ vậy!



Cậu ta nhướn mày nhìn tôi, thấy mặt tôi tràn đầy vẻ khiếp sợ khó tin, lúc này mới cúi xuống khẽ lặp lại, “Nàng chăm sóc ta mười năm, hôm nay đến lượt ta chăm sóc nàng.”



Tôi nghe rõ rồi! Thật sự là cậu ta nói! Tôi vội quay mặt ra ngoài giường lấy tay che miệng lại, nước mắt bỗng chốc trào ra. Ở thời cổ đại nam tôn nữ ti, từ trước đến nay chỉ có phụ nữ hầu hạ đàn ông, đã từng có người đàn ông nào làm trái đạo lý này chưa? Hành động này của cậu ta khiến nước mắt tôi luôn cố gắng nhịn xuống ào ào rơi xuống như mưa!



Nghe tôi nức nở, cậu ta không nói gì, cũng không khuyên can, chỉ cẩn thận mát xa cơ thể giảm bớt mệt mỏi cho tôi.



Nước mắt làm tầm mắt tôi mơ hồ nhìn không rõ, đến cả hình dáng cơ bản nhất của bình hoa trên giá cũng rất mờ nhạt. Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tôi nếm trải cảm giác được người khác hầu hạ, mà đối tượng lại là cậu ta!




Tôi phân phó hạ nhân đưa xe ngựa vào, mời Vân Phong vào phủ.



Trang phi đạt được mục đích, ban thưởng cho tôi lụa là trang sức để cảm ơn vốn là chuyện tốt, nhưng tôi lại không biết đó cũng là một mối nguy hiểm! Lần này giúp cô ta học múa, may quần áo, đoạt thánh sủng đã thành tử kiếp đầu tiên trong đời tôi!







Hôm sau Vân Phong cáo từ ra khỏi thành đi thẳng đến vùng thảo nguyên biên cương xa xôi. Mà Đức Thân Vương ngày hôm sau đã bị Hoàng thượng phái đi đóng quân ở biên giới Đông Nam. Ngắn ngủi mấy tháng cả Nhiếp Quang và Đức Thân Vương đều đi rồi, trong triều chỉ còn lại Liệt Minh Dã và một phó soái thủ hạ của Đức Thân Vương ở lại.



Tôi không hiểu hành động lần này của hoàng thượng có ý gì, tiễn bước Đức Thân Vương nhưng lại giữ phó soái của anh ta lại. Mà Hoàng thượng định sắp xếp cho Liệt Minh Dã thế nào đây? Liệt Minh Dã còn có thể ở lại thành được mấy ngày? Lòng đế vương sâu không lường được, tôi không đoán nổi, nghĩ không ra nên đành thôi.



Đức Thân Vương đi rồi, tôi có thể tùy tiện ra vào Sướng Viên, nếu hắn ta còn ở đây, tôi sẽ không bước vào nửa bước! Tôi chậm rãi đi dạo trong vườn, hoa cỏ đương lúc nở rộ, ý xuân dạt dào. Mùi hoa xông vào mũi, cỏ xanh điểm xuyết, cây cối sum xuê, vườn hoa này của vương phủ còn đẹp hơn công viên nhân tạo ở thế giới tương lai gấp mấy lần!



Từ xa tôi đã nhìn thấy Thảo Hồ mặc đồ xanh lưng đeo giỏ trúc, cầm trong tai một cái xẻng nhỏ. Thấy thế, tôi bật cười ra tiếng, giơ tay vẫy vẫy anh ta, “Thảo Hồ”



Nghe vậy, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, lúc nhìn thấy tôi thì dừng bước, ngạc nhiên thốt lên, “Lăng cô nương?!”



Tôi chạy chậm đến chỗ anh ta, chỉ vào cái xẻng trong tay anh ta cười hỏi, “Lần này lại đi lấy gì thế?”



“Cô, sao cô lại đến đây?” Anh ta vừa mừng vừa sợ, mắt đảo qua đảo lại trên người tôi, vòng vo một hồi lâu mới thốt ra một câu, “Phó soái cho phép cô đến à?”



“Thiếu gia nhà tôi đã nghĩ thông suốt rồi, sẽ không coi huynh là ‘cái đinh trong mắt’, ‘cái gai trong thịt’ nữa.” Tôi cười gật đầu.



“Ha, vậy thật tốt quá! Phó soái vốn chuyện bé xé ra to thôi! Cô chờ ta một lát!” Anh ta cười dùng cái xẻng gõ vào lòng bàn tay trái, nói xong nhét cái xẻng vào trong tay tôi chạy về đường cũ. Không bao lâu sao, anh ta cầm ra thêm một cái xẻng khác, rồi nói với tôi, “Đi thôi, ta đưa cô đi đào măng non!”



“Được! Đi núi nào đây?” Tôi đuổi theo bước chân của anh ta.



“Núi Đông Bắc!”



Hai chúng tôi đi bộ lên núi lấy măng, măng mọc lên như nấm, phóng mắt nhìn thấy chật kín cả một vùng, còn có rất nhiều nấm mọc lên sau cơn mưa, nhiều đến đáng sợ.



Sau khi nếm thử hương vị canh nấm trắng đông dã tôi thường xuyên thấy thèm, giờ vừa có măng vừa nấm, ha ha, lại tiếp tục có lộc ăn rồi!



Măng, nấm trong giỏ ngày càng nhiều, tôi cũng học được tính tham lam của Thảo Hồ, bắt được một cây liền không buông, hận không thể mọc thêm mấy cái tay nữa để đào. Đang đào hăng say, chợt nghe dưới chân núi có tiếng hô. Nghe tiếng, chúng tôi cùng dừng lại, dựng thẳng tai lên nghe.



Tiếng hô càng ngày càng vội vàng, càng ngày càng sốt ruột. Nghe vài tiếng chúng tôi chợt nhận ra có người đang gọi tôi và Thảo Hồ! Chúng tôi vội đứng lên, vừa đi xuống dưới vừa đáp lại.



Quản gia xuyên qua rừng cây, chạy tới trước mặt chúng tôi không kịp thở liền vội nói, “Thiếu gia xảy ra chuyện rồi!!”