Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 70 : Sinh nhật hai tuổi - Lâu ngày gặp lại - Sự trừng phạt tàn nhẫn

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Edit: mèo mỡ



Mấy lỗ kim trên người đã được chữa trị, nhưng chữ hai tay lại không hề dễ

dàng. Thương tích gân cốt phải mất 100 ngày, không đến ba tháng thì cũng phải hai tháng mới khỏi hẳn, có thần dược của Thảo Hồ đã là tốc độ

nhanh nhất rồi.



Tình trạng của tôi đã ổn định, Liệt Minh Dã cũng

có thể yên lòng ngủ bù nghỉ ngơi, điều dưỡng, ổn định tinh thần. Tẩm bổ

nửa tháng khiến cơ thể tôi hồi phục hơn nửa, chẳng những khỏe mạnh hơn

mà đến cả đi lại cũng không cần người dìu nữa.



Sau bữa trưa, Thảo Hồ thay thuốc cho tôi. Mấy hôm nay, anh ta yên lặng hơn bình thường,

không thấy nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái đâu nữa, lúm đồng tiền đáng yêu biến mất, ngay cả đôi mắt xinh đẹp cũng phủ một tầng thương nhớ.



Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cúi xuống của anh ta, thầm nghĩ vì chắc anh ta vẫn chưa biết thân phận thật của mình, bằng không phải phản ứng mạnh hơn mới đúng."Thảo Hồ. . . . . . Huynh không định về quân doanh của Đức Thân Vương sao?" Tôi nghĩ một lúc lâu mới dám thử hỏi anh ta về phỏng

đoán của mình.



Nghe vậy, động tác đóng hòm thuốc của anh ta dừng

lại, ngón tay cứng ngắc. Giữ tư thế ấy một lúc mới đóng nắp hòm lại,

giọng điệu nén giận nói: "Không về, ta không thể ở cạnh kẻ coi mạng

người như cỏ rác được!"



Chậc! Tôi hít một hơi, kinh ngạc trợn mắt, hóa ra anh ta đã biết mọi chuyện Đức Thân Vương làm rồi à!



"Sinh mạng con người đã mất đi thì không thể lấy lại được, cho dù hắn tranh

mưu quyền cũng ko có tư cách quyết định sự sống cái chết của người khác. Mấy chục vạn mạng người mà hắn lại tàn nhẫn cướp đi!" Trong đôi mắt của Thảo Hồ chứa đựng nỗi đau, oán, hận. Anh ta làm thầy thuốc, lấy chuyện

đi khắp thiên hạ cứu người làm gốc, mà Đức Thân Vương lại phạm vào tối

kỵ là lạm sát!



Thấy anh ta oán hận Đức Thân Vương như vậy, tôi

không nói được gì, đột nhiên cảm thấy bản thân thật ích kỷ. Trong người

anh ta chảy dòng máu hoàng thất là sự thật không thể chối cãi được,

nhưng tôi lại không có quyền giúp anh ta quyết định có nên biết chân

tướng về thân thế của mình hay không. Tôi chỉ không hy vọng anh ta bị

kéo vào sự tranh đấu trong triều đình, nhưng lại không nghĩ tới chuyện

anh ta và Đức Thân Vương cũng là anh em ruột. Tôi mờ mịt, để anh ta hận

anh trai mình như thế là đúng hay sai? Nhưng đến một ngày nào đó Long

triều diệt vong, kẻ khác xưng đế, nếu một ngày nào đó anh ta biết sự

thật liệu có hận tôi vì đã không nói cho anh ta biết không?



Anh

ta chìm vào nỗi thương tiếc mấy chục vạn vong hồn, tôi lại đấu tranh với mâu thuẫn của bản thân. Tôi hỏi vì sao anh ta không vui, lại càng đẩy

anh ta vào vực sâu buồn bã ấy!



Cuối cùng, tôi vẫn không thể mở

miệng được, anh ta yên lặng đi ra, gương mặt đầy vẻ ưu thương. Tôi nhìn

bóng lưng anh ta biến mất ở cửa lều mà không biết cảm giác trong lòng

mình lúc này là gì. Anh ta là người lương thiện, bây giờ biết được

chuyện tính mạng của mấy chục vạn người đã chôn vùi trong tay Đức Thân

Vương, nỗi đau to lớn này không thể trôi qua nhanh được, phải cần thời

gian. . . . . .



. . . . . .



Ngày mùng năm tháng năm, tiểu

Thương Sí tròn hai tuổi. Biết hôm nay là sinh nhật mình, thằng bé liền

dậy từ sáng sớm chạy khắp nơi, nhìn thấy người quen sấn tới làm nũng,

khiến mọi người vừa bế vừa ôm thằng bé, hôn rồi lại hôn. Thằng bé vui

vẻ, cả ngày cười toe tóe không ngừng.



Lúc chạng vạng tối, tôi,

Liệt Minh Dã, Tiểu Thương Sí, Mục Liễu Nhứ, Thảo Hồ, Y Tư Tạp cùng nhau

dùng bữa. Trên bàn, ngoài đồ ăn của người lớn của chúng tôi, còn chuẩn

bị riêng cho Tiểu Thương Sí bánh hấp nhân cá thịt và mì Trường Thọ. Cả

hai món đều do đầu bếp trong doanh trại tỉ mỉ chế biến, sắc hương vị đều đủ cả!



Tiểu Thương Sí ngồi trên đùi Mục Liễu Nhứ ăn món mì mềm trơn bóng nóng hôi hổi, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết xinh đẹp.



Mười ngón tay của tôi bị quấn băng, ăn cơm không tiện chút nào. Trước mặt

mọi người Liệt Minh Dã cứ liên tục vừa gắp cho mình vừa gắp cho tôi, làm tôi rất ngượng. Bón cho Tiểu Thương Sí thì còn được, chứ tôi đã là

người lớn rồi. . . . . . Mặt tôi đỏ bừng lúng túng, mất tự nhiên vô

cùng.



Ánh mắt Y Tư Tạp đảo đi đảo lại giữa tôi và Liệt Minh Dã,

vừa đảo vừa cười ha hả, điệu cười này càng làm mặt tôi đỏ hơn, hận không thể cúi đầu xuống gầm bàn.



"Cười cái gì mà cười, ăn cơm của huynh đi!" Liệt Minh Dã mất hứng, liếc sang bên cạnh.



Cánh tay Y Tư Lạp ôm lấy vai cậu ta, liên tục chớp chớp đôi mắt long lanh

với cậu ta, nói: "Nhóc con, cậu là thép cứng nhưng rơi vào tay Lăng cô

nương lại biến thành vòng ôm mềm mất rồi. Ta thật sự rất tò mò, Lăng cô

nương làm thể nào mà thuần phục được cậu vậy, sao không nhân dịp sinh

nhật Thương Sí mà nói ra để mọi người cùng nghe."



Nghe xong câu

đấy tôi suýt nghẹn, vội cố nuốt đồ ăn đang mắc trong cổ họng xuống, ho
cuồng hành hạ, trái tim tôi co thắt từng đợt, không hề thấy thoải mái

chút nào. Tôi đã hiểu được cái gì là điên cuồng, cái gì là thị huyết!

Không, Liệt Minh Dã đã không thể dùng hai chữ "điên cuồng" để hình dung

nữa rồi, nỗi hận của cậu ta làm thể xác và tinh thần tôi đau đớn!



Không chịu nổi nữa, tôi lao lên ôm lấy eo cậu ấy từ đằng sau, dùng sức hét

thét: "Đủ rồi, đừng tra tấn họ nữa, đừng tra tự tấn chính mình nữa!"

Không phải cậu ta báo thù, mà là trừng phạt bản thân không bảo vệ tốt

cho tôi, nói ngược đãi cung nữ không bằng nói hành hạ cậu ta! Cậu ta tra tấn thêm một lần là sẽ nếm trải nỗi đau mất tôi một lần. Hành hạ một

ngày, cậu ta đã phát điên rồi!



Cậu ta không để ý đến tôi, dùng

hết sức kéo thanh nẹp, chỉ nghe thấy "rắc" một cái, thanh dẹp gãy, ngón

tay cung nữ kia cũng bị đứt lìa, ngất đi trong tiếng kêu thảm thiết.



"Không! Thiếu gia, em xin chàng! Dừng tay đi!" Tôi vòng tới trước người cậu ta, ôm chặt eo cậu ta, gò má kề sát ngực cậu ta. Ngực cậu ta phập phồng,

hơi thở nóng rực, tôi rất khó chịu, đau lòng không tả nổi!



Cậu ta giãy dụa muốn thoát khỏi tôi, tôi chết cũng không buông tay. Cậu ta

bước một bước tôi liền bị cậu ta lôi đi một bước. Chân chừ do bị tôi ôm, cho nên cậu ta không thể lấy hình cụ khác được nữa. Vẻ thị huyết của

cậu ta dọa ngất bốn cung nữ kia, cũng dọa tướng sĩ ở bên cạnh.



Mặt tôi đầy nước mắt, tôi biết trong lòng cậu ấy có hận, nhưng không ngờ sẽ không khống chế được như vậy! Tôi cố gắng hết sức khuyên can, cuối cùng cũng làm cậu ta bình tĩnh lại. Cậu ta ôm cổ tôi, vừa thở dốc vừa siết

chặt tay. Thật lâu sau, cậu ta mới khống chế được cảm xúc, nhẹ nhàng nới tôi ra. Tôi ngửa đầu nhìn vào đôi mắt đỏ lừa của cậu ta, môi run run.



Các tướng sĩ đều đã chạy hết, một mình cậu ta cởi hết quần áo của năm cung

nữ, lấy dây thừng trói chặt các ả lên cây. Trói xong lại đi đến cạnh tôi nói: "Các ả có thể chết như vậy, nhưng Ngọc phi tuyệt đối không được,

đừng khuyên ta nữa!"



Nước mắt trào ra là mờ tầm mắt, tôi che

miệng lại thút thít, đầu rúc vào trong lòng cậu ta. Cậu ta ôm tôi lên,

dáng vẻ hận thấu xương rời khỏi giáo trường, nơi cậu ta đi qua không một bóng người.



Hôm sau, tôi ra giáo trường thì thấy năm cung nữ đã

ngừng thở. Trên người không có vết đao, kiếm, thương, hay bỏng lửa mà từ đầu đến chân trải rộng vết muỗi đốt. Đêm dài chậm chạp, các ả làm đồ ăn cho muỗi, ngứa chết rồi. . . . . .



Ngọc phi khiến người ta căm

hận bị dẫn vào giáo trường, cô ta biết mình sắp chết, không sợ hãi cầu

xin như đám cung nữ mà cố sức nguyền rủa: "Lăng Tiêu Lạc, bản cung rủa

ngươi bị sét đánh, miệng rách mắt mù, thân tàn. . . . . ."



Không

cho cô ta có cơ hội rủa xong, Liệt Minh Dã tát cô ta một cái chặn lời cô ta, máu tươi theo khóe miệng cô ta tí tách chảy xuống. Cô ta thong thả

ngẩng đầu nhìn Liệt Minh Dã, giọng nói lạnh lùng căm hận: "Bản cung rủa

ngươi chết không. . . . . ."



Cái tát thứ hai giáng xuống, Liệt Minh Dã làm cô ta ngậm miệng, đầu cũng cúi xuống.



Các tướng sĩ nâng một cái vạc lớn đến, trong vại đầy nước.



Liệt Minh Dã hắt tỉnh Ngọc phi, không chờ cô ta phản ứng đã cắt lưỡi cô ta.



"A!!!" Ngọc phi kêu thảm thiết, không có lưỡi, giọng rất quái dị. Máu tươi trong miệng cô ta thấm ướt cổ và áo trước ngực.



Tôi quay đầu sang một bên để không phải nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô ta, hai tay nắm chặt rũ xuống bên hông.



Ánh sáng sắc bén chợt lóe lên làm tôi nhìn lại Ngọc phi, chỉ thấy Liệt Minh Dã chặt tay chân cô ta, máu loãng văng khắp nơi. Tôi bỗng hít vào một

hơi lạnh, đã hiểu vì sao lại nâng vạc lớn lên, chắc cậu ta muốn biến

Ngọc phi thành người gậy!



Ngọc phi kêu la thảm thiết bị Liệt Minh Dã ném vào vại. Cô ta phát ra tiếng động cực kỳ bi thảm, không cánh tay cụt đạp nước lung tung. Nước trong vại bắn lên mặt tôi, theo bản năng

tôi dùng đầu ngón tay lau đi rồi đưa xuống lưỡi liếm, vị mặn, là muối!



"Thảo Hồ, mang thuốc đến đây!" Liệt Minh Dã vươn tay, Thảo Hồ đi đến, bỏ một

viên thuốc vào lòng bàn tay của cậu ta. Cậu ta tách miệng Ngọc phi ra

cho viên thuốc này vào, lại nhận lấy một cái bình sứ trong tay Thảo Hồ,

mở nắp ra, hắt nước trong bình thuốc lên mặt cô ta.



"A a a a . . . ." Tiếng kêu thảm thiết của Ngọc phi làm hai chân tôi mềm nhũn suýt ngã, may có Nhiếp Quang đỡ tôi.



Mặt tôi trắng bệch mệt mỏi xua tay, trơ mắt nhìn mỹ nhan như hoa như ngọc

của Ngọc phi thối rữa với tốc độ không nhanh không chậm, da thịt thối

rữa rơi vào nước đong đưa. Xương trắng trên mặt cô ta dần lộ ra, hai mắt ở trong hốc mắt lồi ra trợn tròn, nỗi tuyệt vọng không thể chết hiện rõ hơn.



Liệt Minh Dã đã từng nói sẽ không để cô ta chết dễ dàng, vậy thì viên thuốc cô ta vừa ăn đó là đan dược kéo dài sinh mạng rồi!



Liệt Minh Dã, Thảo Hồ về chỗ nhìn Ngọc phi, con mắt rơi xuống vẫn còn đen, làm người ta sởn gai ốc, ghê tởm muốn nôn!



Sự hung tàn của Liệt Minh Dã làm các tướng sĩ sợ hãi bỏ chạy, tôi nghiêng

người kiệt sức ngã vào trong lòng Nhiếp Quang không, quá tàn nhẫn. . . . . . Quá tàn nhẫn. . . . . .



Tiếng kêu sống không bằng chết của

Ngọc phi cứ vang lên, mùi máu tươi sặc mũi. Đúng lúc mọi người đang sợ

hãi, lại đột nghe thấy một tiếng nói mượt mà hứng thủ hỏi: "Thuốc nước

vừa hắt là gì vậy? Thật lợi hại!"