Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 72 : Tại sao yêu nhau và ở bên nhau lại khó đến vậy?

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Nghiền xong một lon thuốc, Thảo Hồ buông tay A Y Nại ra, nhìn sườn mặt của cô hỏi, "Biết làm chưa?"



A Y Nại quay đầu nhìn anh ta, mấp máy đôi môi đỏ mọng, gật đầu một cái, "Biết rồi."



Thảo Hồ "Ừ" một tiếng, sau đó đứng dậy trở lại vị trí tiếp tục công việc của mình, không hề có chút phản ứng nào đối với mỹ nhân vừa ở trong ngực.



A Y Nại khẽ vuốt bàn tay vừa được anh ta nắm, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt lóe qua một tia sáng.



Thấy thế, tôi cố gắng nhịn cười, thu hồi ánh mắt nhìn lọ thuốc. Khi chủ động gặp bị động, khi bướng bỉnh gặp ngốc nghếch, khi nhiệt tình gặp không hiểu phong tình, đây sẽ là câu chuyện rúng động khiến người ta khóc không ra nước mắt đến nhường nào? Ha ha, thật vô cùng đáng mong chờ đấy!



Trước khi trời tối chúng đã nghiền xong toàn bộ thảo dược, sau đó dọn dẹp và niêm phong cất vào kho. Tôi và Mục Liễu Nhứ, Tiểu Thương Sí, Thảo Hồ, A Y Nại rửa tay sạch sẽ xong mới đi đến giáo trường. Chưa tới nơi mà đã nhìn thấy các tướng sỹ xếp thành vòng tròn, nghển cổ nhìn. Thấy thế, năm người chúng tôi ngạc nhiên, vội vàng bước tới. Các tướng sĩ lớp ngoài cùng nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, thấy chúng tôi đi đến liền nghiêng người nhường đường.



Vào phía trong vòng tròn, hai bóng người đang giao đấu lập tức đập vào mắt. Là Liệt Minh Dã, người còn lại không biết là Phong Thiên Tá hay Phong Thiên Hữu. Họ đang đấu vật. Tôi "Oa" một tiếng, rồi im lặng quan sát.



Hai người họ đều cởi trần, tóc đen buông xõa toán loạn, ướt nhẹp dính vào da thịt đầy mồ hôi. Theo sự chuyển động của hai người bọn họ, đường nét cơ thể lúc căng lên lúc thả lỏng, khiến mỗi một khối cơ bắp đều hiện lên đầy mạnh mẽ mê người. Tôi thở dồn dập. Xưa nay tôi không để ý, giờ mới phát hiện ra cơ thể Liệt Minh Dã cường tráng rắn rỏi hấp dẫn như vậy! Nói cậu ấy mới mười sáu tuổi, ai tin!



Hiện tại cậu ấy đã cao 178cm, nhưng đối phương lại cao tới 188cm, to lớn vạm vỡ, hơn nữa từ nhỏ đã quen sắn bắn, làm bạn với dã thú, đương nhiên sức khỏe chiếm ưu thế hơn hẳn. Mấy lần cậu ấy suýt ngã, nhưng dựa vào sự nhanh nhẹn và kỹ xảo để ổn định thân thể. Hai người lao vào rồi tách ra, mồ hôi theo đường cong nửa trên cơ thể chảy xuống, thấm ướt lưng quần. Mồ hôi trên mặt nhiều hơn cả trên người, có giọt trượt xuống dưới cổ, có giọt nhỏ xuống nền đất của giáo trường tạo thành những chấm ướt nhỏ.



Cuộc đấu vật đã bước vào hồi gay cấn. Hai bên cùng nhau so tài, trong mắt lóe lên ý chí: không đánh ngã được đối phương thì thề không bỏ qua. Xem đến đây, tôi đã không còn quan tâm ai sẽ thắng, ai sẽ thua nữa. Nguyên soái mà lại không thể nào quật ngã được Liệt Minh Dã mười sáu tuổi. Dưới một góc độ nào đó, đây có nghĩa là đã ‘thua’!



"Sắc trời đã tối rồi, ngừng ở đây thôi, ngày khác lại phân thắng bại!" Y Tư Tạp buông hai cánh tay khoanh trước ngực xuống, tiến lên một bước nói với hai người.



Nghe vậy, hai người đều không cam lòng, bất đắc dĩ đứng thẳng dậy.



Các tướng sĩ không thấy được kết quả đều vô cùng tiếc nuối, không cam lòng dần dần tản ra.



Tôi rút một chiếc khăn từ trong ngực ra, đi lên lau mồ hôi trên mặt cho Liệt Minh Dã. Cậu ấy thở dồn dập, lồng ngực phập phồng, thời tiết lại nóng bức, cuộc giao chiến lâu đến độ mặt cậu ấy đỏ bừng.



"Nhóc con, ta lại không thể quật ngã được cậu, đúng là ‘hậu sinh khả úy’!" Không biết là Phong Thiên Tá hay Phong Thiên Hữu đi lên, dùng tay vỗ mạnh đầu vai Liệt Minh Dã, lòng bàn tay vỗ lên đầu vai đầy mồ hôi tạo ra tiếng ‘bẹp bẹp’.



"Hữu nguyên soái quá khen, nếu không phải Nguyên soái nhường, ta đã bị đánh ngã từ lâu rồi." Liệt Minh Dã gật đầu, cười nhẹ một tiếng, chừa lại cho anh ta chút mặt mũi.




"Mẹ...." Tiểu Thương Sí khàn khàn gọi tôi, dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt cho tôi. Tôi nắm tay thằng bé mà nói không nên lời. Tôi chỉ biết ôm con vào ngực vỗ nhẹ lưng nó trấn an.



Sau khi khóc lớn, bên trong lều tràn ngập nước mắt ẩm ướt cùng với sự bi thương trong lòng tôi. Tôi khóc đến mệt nhoài, rất mệt .... trái tim rất đau, thật sự rất đau....







Chúng tôi bị bắt tới đây đã được 10 ngày, trừ lúc mới tỉnh lại Trang phi từng đến khuyên tôi trợ giúp Đức Thân Vương ra thì cô ta không đến thêm lần nào nữa. Mỗi ngày đều có người đưa thức ăn, nước ấm cho tôi và Tiểu Thương Sí rửa mặt, đối xử với chúng tôi như khách, nhưng vẫn không chịu thả chúng tôi đi.



Sau giữa trưa, Tiểu Thương Sí ngủ thiếp đi, trong lòng tôi buồn bực bèn ra khỏi lều cho khuây khỏa. Nơi tôi có thể đi chỉ trong phạm vi quân doanh này mà thôi. Quân doanh này chắc hẳn là của Đức Thân Vương và Trang phi. Tôi từng nghe thấy tiếng tiểu hoàng tử khóc và tiếng nói cười của Đức Thân Vương.



Ánh nắng chói chang, chiếu xuống như thiêu như đốt, tôi đi dưới ánh mặt trời như thể cô hồn đang dạo chơi, trong đầu trống rỗng không suy nghĩ bất cứ điều gì. Mãi cho đến khi phơi nắng đến rát cả da tôi mới quay trở về lều. Tôi đang định vén rèm thì một chuỗi tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng khóc thút thít của con gái khiến tay tôi bất động trong không khí, tiếng khóc kia là của Trang phi.



"Ân Húc!" Tiếng gọi đầy đau lòng của Đức Thân Vương đã hoàn toàn đánh vỡ ý muốn trở về lều của tôi. Giọng nói truyền đến từ phía trước, tôi rón ra rón rén đi tới phía trước lều sau đó dừng lại, hơi ngó đầu nhìn sang bên phải, vừa khéo thấy Trang phi và Đức Thân Vương.



Đức Thân Vương túm lấy bả vai gầy yếu của Trang phi, kích động lắc mạnh, giọng nói khàn khàn, "Ta không quan tâm nàng được hắn sủng ái bao nhiêu năm, càng không quan tâm việc nàng đã sinh con cho hắn, ta yêu nàng, từ nhỏ tới giờ trong lòng ta chỉ có nàng... Vì sao nàng không thể thoát ra khỏi bóng đen của hắn để vô tư sống bên cạnh ta?!" Lần đầu tiên tôi thấy hắn có mặt nhân tính, có mặt thâm tình.



"Thiếp không thể nào quên được! Hắn đoạt lấy thiếp trong bảy năm qua, hắn từng hôn thiếp ở đây, ở đây, ở đây nữa...." Trang phi khóc, nước mắt tuôn như suối. Cô ta vừa khóc, tay vừa run run vuốt trán, mũi, gò má, đôi môi, cổ, rồi trợt tới bộ ngực mềm mại của mình. "Hàng đêm thiếp thừa hoan phía dưới thân thể hắn, hàng đêm phải dối lòng phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ. Thân thể thiếp thể đã sớm vấy bẩn đến không chịu nổi nữa rồi, sao thiếp có thể để chàng chạm vào thiếp được chứ!" Nói đến đây, cô ta giãy dụa như thể một người điên, hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.



Cô ta như vậy khiến tôi khiếp sợ. Tôi dùng sức che miệng lại mới cố gắng không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào. Trang phi vừa vui mừng vì có thể được ở bên Đức Thân Vương nhưng đồng thời cũng không thoát khỏi cái bóng của Hoàng thượng. Nó khiến cô ta rơi vào hoàn cảnh thiến thoái lưỡng nan, khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều khổ sở!



Đức Thân Vương không cho Trang phi cơ hội để từ chối, hắn túm lấy cổ tay cô ta bắt chéo sau lưng, một tay giữ lấy cổ tay cô, một tay ấn chặt gáy cô ta, hôn lên môi cô ta. Trang phi chấn động, giãy giụa kịch liệt. Đức Thân Vương không buông, hắn ôm chặt eo cô ta, kịch liệt đòi hỏi.



Tôi vốn hận bọn họ, nhưng hoàn cảnh trước mắt lại làm tôi rơi lệ. Sự tuyệt vọng của bọn họ là bởi thế gian vô tình! Tôi không thể tiếp tục nhìn được nữa, dứt khoát xoay người quay về lều. Yêu nhau mà không thể ở bên nhau, gần nhau nhưng lại không thể mở rộng tấm lòng. Nghiệp chướng của Hoàng thượng quá nặng nề, tất cả rắc rối đều do hắn mà ra! Nếu hắn ta không vì mưu quyền soán vị thì tất cả những chuyện này đã không xảy ra.



Bên ngoài lều, Trang phi và Đức Thân Vương khàn giọng dây dưa khiến tim tôi run rẩy mãnh liệt. Tôi từ từ ngồi xuống, vòng tay ôm đầu gối, nước mắt rơi xuống như những hạt trân châu. Tôi vùi mặt vào khuỷu tay tự hỏi: Vì sao yêu nhau và được ở bên nhau lại khó khăn đến như vậy?



"Oa a . . . oa a . . ." Tiếng khóc của tiểu hoàng tử cắt đứt sự dây dưa bên ngoài lều, ngay sau vang lên tiếng bước chân vội vàng chạy vào lều. Tiếp đó Trang phi dùng giọng nói vẫn còn đang nức nở của mình dỗ dành đứa bé. Tiếng khóc vang dội trấn động trời xanh, thật lâu sau vẫn không tan biến....



Hai chân tôi mềm nhũn ngồi trên đất, gập người khócnức nở. Tôi rất nhớ Liệt Minh Dã, nhớ sự dịu dàng của cậu ấy, nhớ sự hư hỏng của cậu ấy, nhớ mùi hương trên cơ thể cậu ấy. Phải mất bao lâu cậu ấy mới tìm được tôi? Mất bao lâu cậu ấy mới có thể lại ôm tôi vào lồng ngực ấm áp của cậu ấy? "Hức...." Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào vang lên, lệ tuôn mãi không ngừng....