Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 82 : Tướng công – niềm hạnh phúc của tôi, người đàn ông của tôi. .
Ngày đăng: 04:15 20/04/20
Cuối tháng chín, quốc vương Oa Tắc lên ngôi xưng đế, sửa quốc hiệu thành “Khang Thịnh”. Những người chinh chiến có công đều lần lượt được phong thưởng, thăng quan tiến chức. Còn chúng tôi thì từ biệt tân hoàng đế, lên xe ngựa đi về phía cuộc sống mới. . . . . .
Một trận mưa lớn rửa sạch nhân gian, quét bay bụi bẩn để mọi thứ trở lại như lúc ban đầu, vạn vật trên thế gian đều trở nên rực rỡ.
Tôi tựa lên cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Sau cơn mưa không khí trong lành dễ chịu, ánh mặt trời vô cùng ấm áp, cầu vồng phía chân trời phát ra ánh sáng bảy màu như ngọc lưu ly. Những hạt mưa trong suốt đọng lại trên đầu lá, dưới sự soi sáng của ánh mặt trời xinh đẹp chúng như những viên thủy tinh trong suốt. Tôi hít sâu một hơi không khí trong lành, nhẹ nhàng nói, “A. . . . . .” Những ngày hòa bình mãi mãi là những ngày tươi đẹp nhất!
Vào buổi trưa, chúng tôi xuống xe nghỉ ngơi, quản gia dừng xe lại, để mặc con ngựa gặm đám cỏ xanh bên đường.
Tôi trải một tấm khăn lên thảm cỏ, Lâm Tiêu lấy lương khô phân phát cho mọi người. Anh ta không tiếp nhận phong thưởng của hoàng thượng, mà lựa chọn đi theo Liệt Minh Dã. Tốt lắm, không uổng công bồi dưỡng anh ta.
Không có cẩm y ngọc thực*, thức ăn bình thường nhưng vẫn cảm thấy rất ngon. Vị ngọt của ‘khổ tẫn cam lai’ này chỉ có tự bản thân trải qua mới nếm được.
(*) Sống trong nhung lụa, trong cảnh giàu sang.
Sau bữa ăn, chúng tôi nghỉ ngơi trên thảm cỏ, vươn vai duỗi lưng. Thảo Hồ ngắt lá cây ngậm giữa hai cánh môi, nhẹ nhàng thổi lên một điệu nhạc. Bầu không khí ôn hòa cùng với khúc nhạc trong trẻo khiến cho lòng người biến thành một hồ nước lặng không gợn sóng.
Thảo Hồ thổi xong khúc nhạc, bỗng nhiên tôi nhớ ra trong hành lý của Liệt Minh Dã có một cây sáo ngọc màu trắng. Tôi liền đứng dậy lấy nó ra thổi. ‘Sau cơn mưa trời lại sáng’ là bài hai chúng tôi thích nhất. Khi nghe thấy tôi thổi sáo, những người còn lại đều rất biết ý, lặng lẽ tránh sang nơi khác nói chuyện, để cho hai chúng tôi có không gian riêng. Thời thế thay đổi, sau bao nhiêu sóng to gió lớn, cuối cùng tôi và Liệt Minh Dã cũng được nhìn thấy cầu vồng sau mưa!
Tôi nhìn đôi mắt dịu dàng như nước của Liệt Minh Dã, đôi môi ngậm sáo ngọc không nhịn được mà mỉm cười. Cậu ấy ngồi khoanh chân, cùi chỏ đặt trên đầu gối, tay chống má, gương mặt nhu hòa lắng nghe khúc nhạc, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu càng ngọt ngào, trong đôi mắt cũng tràn đầy si mê.
Rốt cuộc tôi bị cậu ấy nhìn đến nỗi mặt đỏ tía tai, xấu hổ cụp mi xuống, cố thổi nốt phần còn lại của bài hát. Thổi xong tôi vỗ nhẹ lên đùi cậu ấy, hờn dỗi nói, “Không cho chàng nhìn em như vậy. . . . . .” Xấu hổ chết đi được.
Cậu ấy cầm lấy tay tôi trong lòng bàn tay mình, yên lặng nhìn tôi một lúc lâu mới mở miệng nói nhỏ, “Cây sáo ngọc này là di vật của mẫu thân, phụ thân thích nghe bà ấy thổi sáo nhất.”
Nghe vậy, tôi ngạc nhiên đến nỗi mở to cả hai mắt, ngay sau đó dùng sức nắm chặt cây sáo trong tay, chỉ sợ không cẩn thận một chút thôi là sẽ làm hư nó. “Thiếu gia, em không biết đây là di. . . . . .” Còn chưa nói xong, cậu ấy đã dùng ngón tay ngăn môi tôi lại, duỗi cánh tay ra ôm tôi vào ngực, cực kỳ dịu dàng nói với tôi: “Đừng gọi ta là thiếu gia nữa, nàng là người con gái sẽ cùng ta đi hết cả cuộc đời này, vì vậy hãy gọi ta là ‘tướng công’. Ta cũng không muốn gọi nàng là ‘Lăng Tiêu Lạc’ nữa, nói cho ta biết tên thật của nàng đi.”
Khi cậu ấy vừa dứt lời, đầu tiên là tôi mừng như điên, nhưng rồi sau đó lại cảm thấy hoang mang và khó xử. Cuối cùng cậu ấy cũng hỏi tên thật của tôi, tôi vốn nên vui mừng, nhưng tôi cảm thấy sau khi nói tên mình cho cậu ấy biết sẽ thực sự xóa bỏ sự tồn tại “Lăng Tiêu Lạc” khỏi cõi đời này, cô ấy và tôi sẽ không còn bất kỳ mối liên quan nào nữa, thậm chí hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi!
Liệt Minh Dã thấy hồi lâu mà tôi vẫn không nói gì bèn nâng cằm tôi lên nhìn vào mắt tôi, nhíu mày hỏi, “Sao vậy? Không muốn à?”
“Không. . . . . .” Tôi cầm tay cậu ấy lắc đầu một cái, chu miệng nói, “Em cảm thấy rất có lỗi với ‘Lăng Tiêu Lạc’. Em chiếm thân thể của cô ấy, chiếm chàng, hơn thế còn chiếm cả Thương Sí nữa. . . . . .” Trong lòng tôi vẫn còn áy náy với ‘Lăng Tiêu Lạc’, nếu không phải linh hồn của tôi nhập vào thân thể cô ấy thì hiện tại cô ấy mới là người ở bên cạnh Liệt Minh Dã và Tiểu Thương Sí.
“Nàng không nên nghĩ như vậy, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Ta có ‘tình thân’ với nàng ấy, nhưng đó không phải tình yêu, với nàng mới là tình cảm giữa nam và nữ.” Nói đến đây cậu ấy thở dài một hơi, nhíu mày, tiếp tục nói, “Ta mới thật sự là người có lỗi với ‘Lăng Tiêu Lạc’, nàng ấy hầu hạ ta mười mấy năm, mà ta lại luôn gây tổn thương cho nàng ấy. Mãi đến khi ta học được cách yêu một người thì ta mới biết được ta đã gây tổn thương nặng nề cho nàng ấy đến mức nào, mới hiểu được ta đã làm cho nàng ấy khổ sở và bất lực đến mức nào. Nếu có kiếp sau, ta hi vọng mình có thể bù đắp những sai lầm kiếp này cho nàng ấy, cho dù là để nàng ấy nở một nụ cười thôi trong lòng ta cũng sẽ dễ chịu hơn.” Nói xong, cậu ấy vùi mặt vào tóc tôi, cánh môi run rẩy dán chặt lên cổ tôi. Cậu ấy đã thực sự tỉnh ngộ rồi, biết hối hận, biết nghĩ thông suốt rồi.
Mắt tôi ươn ướt, ôm chặt lấy cậu ấy, ghé vào bên tai cậu ấy nghẹn ngào nói, “Em nguyện cùng chàng trả món nợ này, trả lại ân tình cô ấy đã tặng cho chúng ta.” Chính bởi vì có sự tồn tại của ‘Lăng Tiêu Lạc’ mà tôi mới có thể xuyên không đến đây gặp Liệt Minh Dã, để rồi hiểu nhau, yêu nhau, gần gũi nhau. Nếu không có cô ấy, tất cả đều không xảy ra!
Chúng tôi dựa vào nhau, không ai nói thêm gì nữa, chỉ duy trì sự im lặng.
Sau một hồi lâu, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn vào mắt tôi, cánh tay siết chặt eo tôi, khát vọng hỏi, “Khi nào thì chúng ta mới thành thân? Ta không chờ được đến lúc cưới nàng vào cửa, để nàng trở thành con dâu của Liệt gia nữa rồi.”
Nghe vậy, tôi lau nước mắt trên mặt, theo bản năng nhìn Nhiếp Quang, Mục Liễu Nhứ và Thảo Hồ ở phía xa. Cậu ấy hiểu ý tôi, liền ôm lấy tôi nói nhỏ, “Ba đôi cùng bái đường thành thân cũng rất hay, nhưng không biết ngày đó có đến sớm được không?”
Tôi ôm tâm trạng kích động chạy trên đường nhìn quanh nhìn quẩn, từ đầu đường đi tới cuối phố, bán đồ sứ có, ngọc có, son phấn có, quán trà có, quán rượu có, chỉ cửa hàng tơ lụa và quần áo là không có! Tôi vừa liếc mắt một cái liền tìm được cơ hội buôn bán rất hấp dẫn!
Phố Cảnh Vượng có tổng cộng năm cửa hàng bỏ không, hai gian ở đầu đường tôi không thích vì chúng quá nhỏ, còn nằm giữa hai căn nhà lớn hơn nên rất khó thấy, không thể chọn! Ba gian còn lại ở chính giữa đường nhưng lại hơi thụt về sau một chút. Ba gian này không những có mặt tiền lớn, mà còn là hai tầng sát vách, vừa khéo có thể dùng một gian làm hàng thêu, một gian bán châu báu, một gian làm hiệu thuốc!
“Tướng công, chính là ba gian này!” Tôi vừa nói với Liệt Minh Dã, vừa tiến lên phía trước nhìn vào bên trong qua khe cửa. Bên ngoài đã rất tốt rồi nhưng bên trong càng khiến cho người ta hài lòng hơn. Có thể thấy được chủ kinh doanh trước đó đã bỏ ra không ít công sức. Tôi đứng kiểm tra khóa trên cửa, không biết lúc nào chủ của những gian này mới đến?
Tôi đang suy nghĩ thì đột nhiên thấy giọng nói của phụ nữ vang lên phía sau, “Cô nương đang xem cửa hàng sao?”
Nghe vậy, tôi xoay người lại, chỉ thấy một người phụ nẽ tầm ba mươi tuổi mặt mũi tiều tụy dẫn theo một cậu con trai khoảng mười tuổi đang đứng bên cạnh đám người Liệt Minh Dã.
“Phải, chúng tôi đang xem cửa hàng.” Tôi vui mừng gật đầu, lùi lại một bước.
Bà ấy lấy ra một cái chìa khóa từ trong ngực mở cửa, tất cả chúng tôi đều theo bà vào trong cửa hàng, ngắm nhìn bốn phía: quầy, bàn ghế, cầu thang, lan can tất cả đều còn rất mới. Tôi thấy thế không khỏi thắc mắc hỏi bà ấy, “Vẫn còn mới tinh vì sao phải bán cửa hàng đi?”
Câu hỏi của tôi đâm trúng vào nỗi đau của bà, chỉ thấy vành mắt bà ấy đỏ lên, khuôn mặt tiều tụy càng tái nhợt hơn. Bà ấy nghẹn ngào nói, “Chồng ta đã bỏ mạng trong chiến loạn rồi, bỏ lại hai mẹ con không nơi nương tựa. Cửa hàng vừa sửa sang lại nhưng không dùng đến, ta muốn bán nó đi để thu hồi ngân lượng, hai mẹ con về quê sống.” Bà nói xong liền kéo đứa con trai bên cạnh vào trong lòng, đầu ngón tay vuốt ve đầu thằng bé khẽ run, nước mắt rơi lã chã.
Tim tôi đau nhói, lòng nặng trịu. Người bỏ mạng trong chiến loạn sao mà nhiều đến vậy? Đã có bao nhiêu người giống như người phụ nữ này – mất đi trụ cột trong gia đình để rồi trở thành quả phụ số khổ! Trái tim đau nhói nhưng tôi vẫn cốc lại tinh thần, quay sang nói với người phụ nữ kia, “Tôi muốn xem nốt hai gian còn lại.”
“Được.” Bà ấy đáp lời, buông con trai ra để mở cửa hai gian kia.
Tôi đi từ tầng dưới lên tầng trên, đứng ở trên tầng nhìn ra xa rồi lại đi từ tầng trên xuống tầng dưới, đứng ở cửa quét mắt nhìn. Sau một hồi quan sát tôi gật đầu, xoay người vào cửa hàng hỏi thăm người phụ nữ số lượng khách của mỗi tháng. Vì người phụ nữ này quyết tâm về quê nhà nên đều trả lời câu hỏi của tôi, biết gì thì sẽ nói hết. Xem xong rồi, hỏi đủ rồi, tôi liền đưa ra quyết đinh, “Tôi mua cả ba gian cửa hàng này!”
Người phụ nữ ngạc nhiên, bất giác cao giọng, “Mua toàn bộ sao?!”
“Không tồi, tôi rất hài lòng, ra giá đi.”
Thật lâu sau người phụ nữ mới hết kinh ngạc, hồi phục lại tinh thần, giọng nói run rẩy, “Tổng, tổng cộng là tám trăm lượng. . . . . .”
“Tám trăm lượng. . . . . .” Tôi vừa đưa tay lên sờ cằm, vừa suy nghĩ mấy con số này, một lát sau thì gật đầu đồng ý, “Được, tôi đồng ý!” Bà ấy cũng không lấy quá nhiều, tám trăm ba gian tương đối hợp lý. “Trên người tôi không mang theo nhiều bạc, mời bà về lấy khế ước mua bán nhà sau đó hãy đến phủ Di Hòa ở phía Bắc thành tìm tôi, tôi họ Lăng.”
“A, được, được. . . . . .” Bà ấy như thể rơi vào trong sương mù. Tôi vỗ nhẹ lên vai bà, dịu dàng nói, “Tôi nhất định sẽ lấy ba gian cửa hàng này của bà, bà không cần phải lo lắng.”
Bà ấy thấy tôi khẳng định như vậy liền gật đầu một cái, vui mừng khóc.
Rời khỏi cửa hàng, chúng tôi trở lại phủ Di Hòa chờ đợi. Ước chừng một canh giờ sau, bà ấy theo lời đến. Tôi lấy khế ước mua bán nhà, lập thỏa thuận: Khi đã bán cửa hàng đi thì cả đời này sẽ không được phép thu hồi lại. Sau khi hai bên ký tên đồng ý lập tức có hiệu lực.
Bà ấy nhận tám trăm lượng bạc trắng, bỏ vào trong túi rồi dẫn theo con trai đi. Tôi đứng ở cửa phủ nhìn bóng dáng bà ấy rời đi mà trái tim thêm phần phiền muộn.
Liệt Minh Dã nắm bả vai tôi, dịu dàng trấn an, “Có chiến tranh ắt có đổ máu, hy sinh. Ta tin tưởng ‘Khang Thịnh’ sẽ mang lại cho bách tính một cuộc sống an cư lạc nghiệp.”
“Ừ”. Tôi lau khóe mắt ươn ướt, gật đầu đáp lại. Y Tư Tạp, tôi tin tưởng anh!