Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 84 : Câu khách
Ngày đăng: 04:15 20/04/20
Sau buổi trưa, tôi và Liệt Minh Dã đến "Lạc Ký trù trang" tìm Lạc Phong vì anh ta muốn dẫn chúng tôi đi gặp mặt người bạn kinh doanh châu báu của mình.
Bước vào "Phàn Ký Châu Bảo" , mức độ kinh ngạc của tôi và Liệt Minh Dã không thua kém gì khi nhìn thấy Trù trang. Bọn họ đều là người có tiền, phong độ hơn người, ưu tú hơn người!
Nếu nói Lạc Phong đại biểu cho sự dịu dàng thì chủ nhân của "Phàn Ký " chính là hiện thân của núi băng! Nhìn Phàn Bân ngồi trên ghế chủ vị, khuôn mặt như núi băng ngàn năm mà tôi lạnh run từ trong ra ngoài. Đừng nói là đến gần, hiện tại tôi đang đứng cách xa anh ta hai mét mà vẫn còn cảm thấy hơi thở khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo!
Tôi cảm thấy toàn bộ cơ mặt tôi đông cứng lại, tôi không biết cách để đối diện với một người băng muốn cách xa người ta cả ngàn dặm. May là có Liệt Minh Dã đi cùng tôi, nếu không chuyện mua bán châu báu ngày hôm nay không thể đàm phán được!
Nghe Liệt Minh Dã và Phàn Bân nói chuyện với nhau, từ phương diện ngôn ngữ có thể thấy được cậu ấy tiến bộ nhanh đến chóng mặt -trước đó cậu vốn là một người không biết đối đáp trôi chảy. Tôi không thể không bội phục khả năng học tập vượt trội của cậu. Cho dù đó không phải là sở trường của cậu, nhưng khi đã vào tay cậu rồi đề sẽ chuyển thành ‘thuận buồm xuôi gió’ hết! Cậu như thể một khối bọt biển khô không ngừng hấp thu dưỡng khí, cho đến khi hút đầy mới thôi.
Theo Phàn Bân đi thăm khu chế luyện châu báu, không nhìn không biết, nhìn rồi lại giật mình. Thì ra là ở cổ đại đã có dụng cụ chế tạo trang sức châu báu không kém gì thế kỷ 21, chỉ có điều không được tân tiến như vậy thôi.
Nói xong, xem xong, cộng thêm có Lạc Phong đứng ra bảo đảm, lúc này tôi và Liệt Minh Dã đã ký hiệp nghị mua bán nhóm hàng đầu tiên với Phàn Bân. Chúng tôi cất hiệp nghị đi rồi cáo từ, tôi ngồi trên lưng ngựa mà vẫn cảm thấy cả người không được thoải mái. Dường như hàn khí trên người Phàn Bân vẫn còn bao phủ xung quanh.
Liệt Minh Dã nhận ra sự khác thường của tôi, tay trái siết cương ngựa, tay phải nắm lấy tay tôi, "Sau này nàng và Mục tỷ tỷ phụ trách việc buôn bán với Lạc Phong còn ta và đại ca phụ trách Phàn Bân, như vậy nàng sẽ không cảm thấy không thoải mái nữa."
Nghe vậy, tôi kinh ngạc, "Tướng công, chàng, . . . . . . chàng đúng là con giun trong bụng em!" Chỉ một câu cậu đã nói trúng tâm tư của tôi!
"Ha ha, nàng không nhìn xem ta là ai, trên đời này không ai có thể hiểu rõ được trong lòng nàng đang nghĩ gì hơn ta đâu." Cậu khẽ nhíu mày, vẻ mặt hài lòng.
"Tự tin thái quá." Tôi quay mặt nhăn mũi với cậu, sau đó mới phát hiện mình bị cậu nắm tay. Tội vội vàng rút tay ra, trách mắng, "Giữa ban ngày không cho chàng chạm vào người em!"
Cậu kéo tay tôi, không cho tôi cơ hội phản kháng, kéo tôi và con ngựa lại gần cậu hơn. Cậu khàn khàn cười nói, "Nếu không muốn bị người khác chú ý thì nàng hãy ngoan ngoãn một chút, đừng nên cử động mạnh."
Tôi rút tay về mấy lần mà không được, mặt nhoáy cái đã biến thành đỏ.
"Ngày nào ta cũng đối với nàng như vậy, đã nhiều năm trôi qua, sao nàng vẫn bị đỏ mặt nhỉ?" Cậu cười hết sức tà khí. Tôi trừng mắt nhìn cậu, trách, "Da mặt em mỏng, không giống chàng, da mặt dày còn hơn cả tường thành!"
"Ai da, nam phối nữ, mỏng phối dày, rất hợp nha!" Cậu ra vẻ như thể vừa nhận ra điều gì, chọc tôi tức suýt xì khói, mặt đỏ bừng lên quay đầu sang bên cạnh không thèm nhìn cậu nữa, thật xấu hổ!
"Ha ha, ta phát hiện ra tài ăn nói của mình càng ngày càng tốt ~~~" Cậu nắm tay tôi kéo lên môi hôn, hành động lần này khiến tim tôi đập thình thịch, ngay cả đầu cũng cúi xuống cực thấp không dám ngẩng lên. Tôi cảnh báo cậu ban ngày không được chạm vào tôi vốn không có hiệu lực, chẳng có chút tác dụng nào đối với tên đại sắc lang này cả! Cảnh báo một hồi đến lúc "thua thiệt" vẫn là mình. . . . . .
Tôi bị cậu mặt dày dắt về phủ, trên đường về tôi không dám cử động để không gây sự chú ý của nhiều người.
Khi trở về thì trời đã gần tối. Chúng tôi lau mặt, rửa tay sau đó đi thẳng đến phòng ăn chờ dùng bữa. Chưa vào đến nơi đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ, âm thanh ấy khiến hai chúng tôi đều dừng bước, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, ba chân bốn cẳng chạy vào trong sảnh. Ngoài Tiểu Thương Sí, Thảo Hồ, A Y Nại, Nhiếp Quang, Mục Liễu Nhứ ập vào mắt ra còn một người nữa, người này chính là người có chức vị cao trong triều đình!
"Y Tư Tạp!" Hai chúng tôi đồng thanh gọi. Liệt Minh Dã bước nhanh về phía trước.
"Minh Dã, Lăng cô nương!" Y Tư Tạp đứng lên ôm Liệt Minh Dã, đấm một đấm vào người cậu, cười đến không thể khép miệng được.
"Ha ha ha ha, không chọc nàng nữa, nàng không thích thì bắt đầu từ ngày mai ta sẽ không dùng nó nữa. Diệp nhi tức giận ta sẽ đau lòng." Câu buông hai cổ tay của tôi ra, cánh tay trợt xuống eo tôi, cọ xát thân mật.
"Chàng ~~" Tôi chỉ vào mũi cậu mà không nói lên lời. Tôi cảm thấy dây đàn trong đầu mình đang đứt từng sợi một.
Cậu không biết xấu hổ, ngậm ngón trỏ của tôi, vừa ngậm vừa chớp đôi mắt câu hồn của mình nhìn tôi.
"Phóng đãng!" Tôi rút tay về, đấm mạnh vào ngực cậu "Nếu còn để em thấy chàng dùng ‘ sắc dụ ’ nữa thì đừng trách em không khách khí với chàng!" Nói thì nói thế, nhưng lửa giận trong lòng vẫn chưa tan, nụ cười lúc sáng của cậu đã đốt lên ngọn luawr ghen tuông cuồng nộ nóng kinh người trong tôi! Tôi đẩy cậu ra, nổi giận đùng đùng vén rèm đi ra ngoài.
★
Coi như Liệt Minh Dã thức thời, nói được là làm được, từ ngày bị tôi giáo huấn liền làm việc đứng đắn không hề dùng "sắc dụ" nữa , làm hỏa khí trong lòng tôi mỗi ngày giảm đi một ít. Ngược lại Tiểu Thương Sí làm tôi vô cùng tức giận. Thằng bé học toàn bộ ‘tật xấu’ của Y Tư Tạp, dụ khách vừa thương vừa yêu nó, bất kể là nam hay nữ, đều diệt tất! Nhìn thằng bé đi đi lại lại qua hai cửa hàng cùng khách mà tôi không biết nên khóc hay nên cười. Tương lai của nó đã không thể dự đoán được nữa. . . . . .
Suốt cả một tháng cửa hàng khai trương đều đông nghịt người, bởi vì trong cửa hàng có mỹ nam, còn có mỹ đồng, mỹ nữ. Trừ tôi ra, Liệt Minh Dã, Tiểu Thương Sí, Y Tư Tạp, Nhiếp Quang, Mục Liễu Nhứ, Thảo Hồ, A Y Nại đều có chiêu bài kinh doanh của riêng mình!
Phương pháp khuyến mại của tôi được hồi đáp tích cực, trong thời gian một tháng ngắn ngủi chúng tôi không chỉ thu về tiền mua cửa hàng, mà sau khi đã trừ đi tiền hàng, lương bổng cho công nhân còn lời được một nghìn ba trăm lượng! Con số lợi nhận này là sự khích lệ lớn nhất cho công sức mà chúng tôi đã bỏ ra, làm cho ý chí buôn bán của chúng tôi ăn sâu bén rễ! Ngay cả Y Tư Tạp cũng cười nói: bôn bán còn giàu có hơn làm hoàng đế nhiều.
Thảo Hồ đã trở thành vị Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn trong "thành Triều Dương", người người yêu quý anh ta có thừa. A Y Nại trở thành hậu phương vững chắc để anh ta có thể dành được danh hiệu "Bồ Tát" này. Còn Trù trang và cửa hàng châu báu của chúng tôi đồng thời trở thành phong cảnh nổi tiếng nhất trong " thành Triều Dương "! Buôn bán phát đạt, tên tuổi thành danh, tất cả chúng tôi đều trở thành nhân vật trong mọi câu chuyện bàn tán!
Đến giờ đóng cửa hiệu, tôi đứng trước cửa hàng nhìn lên ba tấm bảng hiệu màu hồng chữ vàng, "Đồng phúc Trù trang" , "Đồng phúc châu báu" , "Đồng phúc y quán" , hai chữ "đồng phúc" này do chúng tôi quyết định sau khi đã thảo luận, ý nghĩa rất đơn giản, hi vọng tất cả mọi người có thể trải qua cuộc sống hạnh, rất thông dụng và dễ hiểu.
Sau hai tháng khai trương chúng tôi có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng sau một tháng nữa sẽ lại bận rộn, vì ngày 17 tháng 2 chính là đêm ba mươi, mọi người muốn may quần áo, chọn đồ trang sức, kiểm tra sức khỏe đón năm mới.
Tôi cảm thấy mở ba cửa tiệm tốt đến không thể tốt hơn. Mua quần áo thì sẽ muốn mua đồ trang sức để kết hợp, chọn được trang sức đeo phù hợp rồi lại có thể vào y quán nhờ bắt mạch kiểm tra sức khỏe, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì mua chút thuốc bổ kéo dài tuổi thọ, ha ha, đúng là một công ba việc!
Hôm nay tâm huyết tôi dâng trào, đi vẽ lại chính mình lên giấy Tuyên Thành, vẽ xong tôi cầm lên thổi nhẹ, quan sát một cách tỷ mỉ. Tôi tới cổ đại đã gần bảy năm, đây là lần đầu tiên tôi lấy thân thể "Lăng Tiểu Lạc" để nhìn nhận chính mình. Không phải khoe khoang nhưng ngoại hình của tôi rất đẹp, người cao cao, eo nhỏ nhắn, chân dài, nhìn rất đẹp ~~~
Đúng lúc tôi đang chìm đắm thì cửa phòng mở ra, Liệt Minh Dã đi vào."Tướng công, mau đến đây xem!" Mắt tôi đảo một cái,vẫy tay vời cậu, trước hết tôi không nói cho cậu biết người trong bức tranh là ai, thử xem phản ứng của cậu khi nhìn thấy mỹ nữ như thế nào.
Cậu đi tới tựa vào bên cạnh tôi, nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành trong tay tôi xem xét, xem xong liền để xuống. Tôi hồi hộp nắm chặt hai tay thành đấm, không đợi được mà hỏi luôn, "Sao, cô gái này xinh đẹp không?"
"Cộc cộc" cậu gõ ngón trỏ lên bàn, khi ngừng gõ lại nhếch môi lên, vừa khen vừa chê, "Dáng dấp không tệ, rất xinh đẹp. Có điều, yêu mị quá, vừa nhìn đã biết chính là hồ ly tinh, trời sinh thích quyến rũ người khác. Nàng nhìn đôi mắt này, không chỉ câu hồn, hơn thế còn có thể khiến nam nhân phủ phục! Họa thủy!" Dứt lời, tự nhận là vô cùng chính xác gật đầu thật mạnh.
Nghe vậy, bao nhiêu sự mong đợi trong tôi phút chốc bị một thùng dầu thiêu rụi sạch. Tôi vừa dậm chân, vừa nghẹn ngào gào lên, "Liệt Minh Dã ——"
Cậu vẫn còn đang say sưa bình phẩm, nghe tiếng tôi gọi mà giật nảy mình, vội vàng nhìn tôi, lắp bắp hỏi, "Sao, sao vậy?"
Tôi không nói hai lời, cầm tờ giấy Tuyên Thành vỗ vào ngực cậu, cực kỳ tức giận đẩy cậu ra khỏi phòng. Tôi giữ hai cánh cửa, gào lên một cách giận dữ, "Cô gái trong bức vẽ này chính là con người thật của em!" Dứt lời, không đợi cậu phản ứng, "Rầm" một tiếng đóng cửa cài then. Đáng ghét, đáng ghét, cậu ấy lại mắng tôi là hồ ly tinh! A A A, tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi! !