Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 88 : Chương 88 (1) + (2)
Ngày đăng: 04:15 20/04/20
Liệt Minh Dã an ủi Nhiếp Quang đang bị tổn thương, còn tôi đi đến phòng Mục Liễu Nhứ. Vừa bước vào tôi đã thấy cô ấy nằm khóc đến rung người trên giường. Bộ dạng ấy khiến người ta ngoài đau lòng ra thì là không hiểu gì hết.
Mục Liễu Nhứ nghe thấy tiếng bước chân liền ngồi thẳng lưng dậy nhìn, khi thấy tôi đến lấy làm kinh hãi, vội lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, hốt hoảng hỏi, "Diệp nhi, sao muội lại tới đây?"
Tôi dừng chân trước mặt cô, mày nhíu chặt. Tôi hỏi thẳng, "Tại sao tỷ không thể đón nhận đại ca?" Từ tình hình vừa rồi xem ra không thể đợi được nữa rồi, nguyên nhân như lớp sương trên mặt nước vậy!
Nghe vậy, mặt cô vốn tái nhợt nay lại càng trắng bệch hơn, vừa kinh vừa sợ, "Muội. . . . . . muội. . . . . ."
"Lúc muội và tướng công trở lại, đi ngang qua vườn hoa thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa tỷ và đại ca." Tôi thẳng thắn kể lại, rõ ràng có thể nhìn thấy rõ sự đau đớn trong mắt cô ấy."Vì sao không thể đón nhận đại ca? Huynh ấy chưa đủ tốt à?" Cô ấy không trả lời, tôi đành hỏi tới.
"Không, chàng rất tốt!" Mục Liễu Nhứ sợ tôi hiểu lầm liền nói, "Chính vì chàng quá tốt nên tỷ mới không thể ở bên chàng được!" Nửa câu sau mới là trọng điểm.
"Tại sao?!" Tôi không hiểu, đàn ông tốt đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được, tìm được rồi thì tại sao lại không giữ chặt lấy?
"Tỷ không phải xử nữ, trượng phu của tỷ mất, tỷ bị sẩy thai. Tỷ là quả phụ! Nếu tỷ ở với chàng, sau này làm sao chàng có thể ngẩng đầu lên làm người? Người khác cũng sẽ chê cười chàng!" Cô ấy rất kích động, quơ hai cánh tay kêu gào, mỗi một chữ được nói ra đều rất khổ sở.
Tràng lời nói vừa rồi làm tôi ngơ ngẩn cả người, như thể đầu bị sét đánh trúng trở nên trống rỗng vậy. Thì ra là đây mới là nguyên nhân cô ấy không chấp nhận Nhiếp Quang! Tôi đã quên mất, sơ sót hết sức nghiêm trọng! Quả phụ tái giá ở thế kỷ 21 là chuyện bình thường, nhưng thời cổ đại phong kiến lại không thế, nếu không sao lại tồn tại hai chữ "Dâm phụ"? Hay "Đền thờ trinh tiết"? Cô ấy là danh môn khuê tú, từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục "nữ đức" nên hiểu sâu sắc hơn so với người dân bình thường. Gông xiềng trói buộc phụ nữ này đã sớm ăn sâu bén rễ, khiến cô ấy không thể theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình!
Tôi im lặng còn Mục Liễu Nhứ thì khóc ngã trên giường, đau lòng đến không muốn sống. ‘Yêu nhau không thể gần nhau’ - sáu chữ này lại một lần nữa khiến tôi đau lòng, trái tim băng giá. Cuộc sống không phải lúc nào cũng được như ý, không thể dùng vài ba lời là có thể giải quyết được!
Trong đầu tôi hiện ra bộ dáng thâm tình của Nhiếp Quang, bỗng nhiên tôi như thấy được ánh sáng. Ánh sáng ấy khiến tôi kích động bắt lấy hai vai Mục Liễu Nhứ nói, "Đây chỉ là mối bận tâm của tỷ, đại ca không quan tâm đâu. Chẳng lẽ tỷ không nhận ra đại ca yêu tỷ nhiều đến mức nào từ ánh mắt của huynh ấy sao?!"
"Tỷ biết chàng yêu tỷ, nhưng tỷ không thể, tỷ không thể muội có hiểu không?! Tỷ không thể vì ham muốn của bản thân mình mà khiến chàng trở thành trò cười cho thiên ạ! Chàng còn trẻ, có thể đi tìm người con gái khác tốt hơn để lập gia đình, dưỡng dục đời sau. Tỷ không phải đối tượng lý tưởng của chàng!" Cô khóc lóc than thở phản bác ý kiến của tôi.
"Yêu một người không hề sai, yêu một người là một loại hạnh phúc. Trái tim của đại ca đã trao cho tỷ tồi, tỷ nói xem huynh ấy phải làm sao để bắt đầu lại một mối tình mới đây?!" Tôi lay mạnh Mục Liễu Nhứ. Tôi muốn lay cho cô ấy tỉnh ra. Tôi hiểu nỗi băn khoăn của cô ấy, nhưng hạnh phúc đã vuột khỏi tầm tay thì sẽ không bao giờ trở lại! Cô ấy đã ba mươi tuổi, tuổi thanh xuân đang dần biến mất, cô ấy không còn lần ba mươi tuổi thứ hai để trải qua nữa!
"Không được! Không được! Tỷ không làm được! Diệp nhi, van cầu muội đừng ép buộc tỷ, tỷ thật sự không làm được mà . . . . ." Chắc cô ấy chết mất! Hai tay che mặt khóc nức nở, từng tiếng khóc nấc đầy đau xót của cô đều như kim đâm vào tim tôi.
Tôi buông tay, thân mình lảo đảo, trái tim lạnh giá như thế sắp nứt ra. Tôi không nhịn được mà lắc đầu, yêu lâu như vậy, chẳng lẽ cuộc tình này sẽ phải tan thành mây khói, vĩnh viễn không thấy được ánh sáng hay sao?! Nhìn cô ấy khóc, mắt tôi cũng cay cay, mũi chua xót suýt khóc thành tiếng. Tôi che miệng lại, dứt khoát xoay lưng về phía cô ấy, đứng bất động trong chốc lát sau đó mới nhấc chân bước nhanh ra khỏi phòng. Tôi sợ rằng nếu ở lại lâu thêm chút nữa tôi sẽ thực sự bật khóc!
Tôi vừa chạy ra đến ngoài nước mắt đã rơi xuống. Tôi đi thật nhanh về phòng, Liệt Minh Dã đã ở bên trong. Cậu thấy tôi trở lại lập tức đứng lên, một tay đỡ lấy tôi, một tay đóng cửa lại. Cậu sốt ruột hỏi, "Hỏi được lý do vì sao Mục tỷ tỷ không chấp nhận đại ca chưa?"
Tôi vừa khóc, vừa kể lại những gì Mục Liễu Nhứ nói cho cậu nghe. Sau khi nghe xong, cậu thở dài não nề. Cậu không hề nói gì chỉ siết chặt cánh tay ôm tôi.
Quả phụ tái giá, điều này cần sự quyết tâm và lòng dũng cảm tương đối lớn, nếu không có đủ hai yếu tố này, vậy thì nhất định Nhiếp Quang sẽ đau khổ cả đời, hơn thế nữa, anh ta sẽ không có được Mục Liễu Nhứ!
Sự thật chứng minh, yêu cầu ký kết hiệp định hạn chế lúc đầu của tôi cực kỳ chính xác. Rất nhiều thương gia sau khi nhận thấy cơ hội buôn bán mới đều rối rít tặng lễ cho Phàn Bân, hy vọng có thể từ chỗ anh ta biết được cách chế tạo mười hai món trang sức để bán trong cửa hàng mình. Có hiệp nghị, Phàn Bân mặt lạnh đều từ chối hết, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng ‘giết sạch’ toàn bộ người đến cửa bái phỏng. Tất nhiên, "người thiết kế" tôi đây cũng trở thành người thần bí "hoàng kim" trong miệng của đông đảo chủ cửa hàng châu báu.
Có đồ trang sức mới, Nhiếp Quang và Mục Liễu Nhứ bận túi bụi, ngay cả Liệt Minh Dã cũng phải rút người qua bên cạnh giúp một tay. Hơn hai tháng trôi qua, trào lưu đồ trang sức nổi lên, dân chúng bên trong thành Triều Dương đều không ngừng mua, ngay cả thương nhân ngoại thành cũng hâm mộ tiếng tăm mà cả đoàn đến mua sắm. Ngân lượng chúng tôi kiếm được càng không phải nói! Hiện nay việc chúng tôi phải làm nhiều nhất chính là gảy bàn tính ở trong phủ, đếm ngân lượng, ban đêm nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh ~~~
Ngày mùng năm tháng năm, đám người Liệt Minh Dã đóng cửa hàng sớm trở về phủ sớm hơn hai tiếng đồng hồ để cùng tôi mừng sinh nhật Tiểu Thương Sí. Hôm nay Tiểu Thương Sí tròn 7 tuổi, vóc dáng phát triển rất nhanh, dáng dấp cao hơn hẳn những bạn cùng trang lứa do chăm chỉ tập võ, xương cốt cũng cực kỳ rắn chắc.
Tôi mang thai năm tháng, bụng đã nhô lên, một tay vừ đỡ eo, vừa được nha hoàn dìu đến phòng ăn, chưa tới nơi mà đã nghe thấy tiếng hét từ trong vườn hoa truyền đến, "Phàn Tịnh Đồng, hôm nay là sinh nhật của huynh, đâu phải sinh nhật của muội, muội đuổi theo huynh làm gì, mau về nhà đi!" Người xuất hiện cùng giọng nói, chỉ thấy Tiểu Thương Sí bước rất nhanh về phía trước.
Tiếng chuông thanh thúy đuổi theo bước chân thằng bé, cả một bộ đồ màu hồng đập vào mắt tôi. Khuôn mặt nhỏ bé tinh sảo của Phàn Tịnh Đồng hơi đỏ lên vì phải chạy theo. Cô bé cười đến mê người."Sí ca ca không cần đi nhanh như vậy mà, muội muốn đón sinh nhật cùng huynh!"
"Ai muốn đón sinh nhật cùng muội, mau về nhà đi, đừng quấn lấy huynh nữa!" Sắc mặt Tiểu Thương Sí xanh mét, ẩn chứa dấu hiệu muốn phát điên.
Hai đứa chúng nó nhanh chóng tiến lại gần chỗ tôi, Tiểu Thương Sí thấy tôi không gọi ‘mẹ’, mà trực tiếp lườm tôi một cách ác độc, ánh mắt oán giận tôi đã làm chuyện khiến thằng bé không được yên bình.
"Ha. . . . . . Ha. . . . . ." Tôi cười gượng với nó. Phàn Tịnh Đồng nhìn thấy tôi hết sức lễ phép, gọi tôi một cách ngọt ngào, "Di di!" Tôi xoa đầu con bé, gật đầu một cái, con bé cười chạy vào phòng ăn, vừa vào một cái đã khiến Tiểu Thương Sí tức giận hết rống lên.
"Con bé cứ quấn lấy Thương Sí, Thương Sí thật đáng thương. . . . . ." Liệt Minh Dã dìu tôi, để nha hoàn kia lui xuống. Sau đó đến Nhiếp Quang, Mục Liễu Nhứ, Thảo Hồ, A Y Nại đều làm bộ dạng ‘thương mà không giúp được gì’.
Lúc dùng bữa Phàn Tịnh Đồng tháo cái chuông trên đuôi tóc hai bên xuống buộc lên cổ tay Tiểu Thương Sí. Tiểu Thương Sí thấy thế liền hất tay từ chối. "Keng" chuông rơi xuống đất, phát ra âm thanh ngân vang.
Phàn Tịnh Đồng trừng mắt nhìn Tiểu Thương Sí sau đó khom lưng nhặt lên đeo lại vào tay thằng bé. Tiểu Thương Sí muốn tháo ra thì bị con bé đi trước một bước cầm cái đũa đặt ở lỗ mũi uy hiếp, "Không được tháo ra, nếu huynh tháo nó ra muội sẽ dùng chiếc đũa này đâm xuyên qua mũi huynh!"
Nghe vậy, một chiếc đũa trong tay tôi rơi xuống bàn.
"Muội . . . . muội đúng là không biết phân rõ phải trái!" Tiểu Thương Sí giận đến đỏ mặt, nhìn cái chuông chằm chằm, rồi lại nhìn chằm chằm Phàn Tịnh Đồng, cơ mặt co rúm.
"Ha ha ~~~" Phàn Tịnh Đồng giận quá hóa cười, vuốt ve cái chuông cười híp mắt nói, "Đừng để muội nhìn thấy huynh tháo cái chuông này xuống nếu không ngày nào muội cũng đến cửa hàng quấy rối khiến Đồng Phúc không buôn bán được."
Nghe vậy, chiếc đũa còn lại trong tay tôi cũng rơi nốt xuống, nghẹn họng nhìn trân trối. "Cạch, cạch, cạch" những tiếng vang liên tiếp vang lên, nhìn lại thì thấy toàn bộ đũa trong tay mọi người đều rơi hết, vả lại mặt người nào người nấy đều như thể gặp ôn thần.
Tiểu Thương Sí suýt nữa thì tắt thở, nắm quyền muốn đập cái bàn nhưng rồi lại nhịn, lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi đặt quả đấm xuống. Tay cầm đũa cứng ngắc, một lát sau mới thả lỏng, gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến cho hả giận, như thể miếng thịt bò ấy chính là Phàn Tịnh Đồng vậy.
Nhìn nụ cười đầy hài lòng trên khuôn mặt xinh đẹp của Phàn Tịnh Đồng tôi mới bừng hiểu ra. Thì ra con bé đã nhìn trúng Tiểu Thương Sí! Thì ra hai chữ ‘mỹ ngọc’ Phàn phu nhân nói lúc gần bước ra khỏi cửa là đã chấp nhận Tiểu Thương Sí! Thì ra, tôi lại đi giúp đỡ một cô bé tinh quái theo đuổi con trai mình! Thảo nào mà nhà họ Phàn đối xử với tôi tốt như vậy, hóa ra là bồi dưỡng quan hệ thân gia từ nhỏ! Con dâu của tôi lại là một người điêu ngoa, tinh quái? Trời ơi, tôi không thể chịu nổi mất! Sự đả kích này quá lớn!