Tướng Dạ
Chương 1103 : Dời núi
Ngày đăng: 03:02 19/04/20
Sau khóa học ngày thứ hai, tiếng chuông tan học thánh thoát nhẹ vang, các
học sinh trong phòng học cũng không nói cười vui vẻ rời đi giống ngày
thường, mà đều ào ào đổ xô ánh mắt về phía cửa phòng học, mặt lộ vẻ kinh nghi. Đứng ở cửa là Tạ Thừa Vận Chung Đại Tuấn cùng vài tên đồng bạn,
bọn họ là học sinh lớp Giáp, hôm nay không biết vì sao lại đến nơi này.
Thư viện khai giảng được hơn tháng, các đồng học cũng dần quen thuộc,
mỗi lớp nhóm thành tập thể, tuy rằng lẫn nhau tạm thời chưa có tranh
chấp gì phát sinh, nhưng tâm tình chung quy vẫn sẽ có chút đối lập tương đối, cho nên sau khi nhìn thấy mấy người Tạ Thừa Vận và Chung Đại Tuấn
đứng ở cửa, học sinh lớp Bính tuy tò mò nhưng cũng có chút cảnh giác.
Tam công tử họ Tạ đến từ Nam Tấn mấy ngày nay đã không còn lên lầu,
thân thể nghỉ ngơi không sai, sắc mặt đã không còn tái nhợt như vậy, hắn bình tĩnh đón ánh mắt cảnh giác ngờ vực vô căn cứ của chư sinh lớp
Bính, mang theo đồng bạn phía sau chậm rãi tiến về phía trước, đi đến
nơi nào đó cuối phòng học, sau đó lấy ra một phong thơ từ trong tay áo,
cực kì nghiêm cẩn trịnh trọng đưa qua.
Ninh Khuyết luôn bình tĩnh nhìn ra cửa, hắn vốn tưởng rằng mục tiêu của đối phương có thể là Kim Vô Thải hoặc là vị quý nữ Trường An nào đó ở
hàng ghế trước, kế tiếp khả năng sẽ có một hồi sự phong hoa tuyết
nguyệt, lại thật không ngờ đối phương đúng là thẳng hướng đến cuối phòng học, mục tiêu hóa ra là mình.
Thoáng suy nghĩ một chút, hắn đứng dậy mỉm cười nhìn đối phương, nhìn
phong thơ trên ngón tay đối phương, hỏi: "Đây là thiệp mời à... Tạ tam công tử chẳng lẽ muốn mời ta ăn cơm?"
Tạ Thừa Vận nhìn thoáng qua Chung Đại Tuấn bên cạnh, sau đó nghiêm mặt
nhìn Ninh Khuyết bình tĩnh nói: "Không phải thiệp mời, mà là chiến thư.
Một tháng sau thư viện thi cuối kỳ, ta muốn làm một hồi quân tử tranh
đấu cùng ngươi, nhìn xem kết quả ai có thể đứng thứ nhất, nếu là quân tử tranh đấu ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, giới hạn trong ba môn ngươi đã từng lấy qua giáp thượng lúc khảo thi nhập viện."
Thời điểm thư viện khảo thi nhập viện, điểm bình quân của Ninh Khuyết
cũng không bắt mắt bao nhiêu, nhưng lại cầm giáp thượng tam khoa Ngự -
Xạ - Số, ngạnh sinh đè ép một đầu ba gã trẻ tuổi tài tuấn Tạ Thừa Vận
Chung Đại Tuấn Vương Dĩnh người người chú mục này, cái gọi là khó chịu
không cam đại khái bắt đầu từ một khắc ấy, hơn nữa sau lại có tràng tỷ
thí lên lầu oanh động kia, tài tử Nam Tấn Tạ Thừa Vận thuở nhỏ đứng ngạo nghễ giữa bạn bè đồng lứa không thể không thừa nhận, mấy lần đọ sức với gã quân tốt biên thành nhìn như tầm thường này, bản thân tựa hồ luôn
thua. Mà hắn chịu tải vinh quang gia tộc, thậm chí là Nam Tấn đi đến Đại Đường đế quốc, không thể cho phép bản thân thua mãi như vậy, lại có
Chung Đại Tuấn cùng đám bạn luôn xúi giục bên cạnh, vì thế hắn quyết
định muốn tìm tìm một cơ hội đoạt trở về toàn bộ phong thái đã từng
tai bắt đầu vang ù ù, ngực bụng đau đớn đủ để giết chết vô số nhân vật
tài tử giống như Tạ Thừa Vận vậy.
Lá phổi bị thương bắt đầu ảnh hưởng đến hô hấp của hắn, âm thanh ho
khan giữa ban đêm trở nên ngày càng vang, ngày càng khàn khàn khó nghe,
vì thế thời gian ngủ của Tang Tang trở nên ngày càng ít, rốt cục có một
sáng sớm hắn ói ra ngụm huyết, bị đưa đi phòng chẩn bệnh, vị đại phu kia dùng ánh mắt buông xuôi nhìn người bệnh lao đánh giá thiếu niên vài
lần, sau đó tùy ý kê ra chút đơn thuốc bổ dưỡng, dặn kỹ trong lúc tĩnh
dưỡng không thể đi thanh lâu nữa, thu hai mươi lượng bạc rồi không nói
gì thêm.
Trả giá lớn như vậy, tòa núi trong thân thể Ninh Khuyết, tòa tuyết sơn
xơ cứng kia, vẫn ở lì đó trầm mặc như cũ, đây thật sự là mắt thấy hắn
khoét núi cao, núi cao sụp lở, mắt thấy hắn dời núi cao, núi cao khinh
miệt không nói.
Đêm nào đó, Trần Bì Bì rốt cục hoàn thành nhiệm vụ học tập cách bố trí
quá trình hiến tế ân lễ cổ đại của nhị sư huynh, lại giữa đêm khuya
khoắt đi tới nhà sách cũ, thời điểm hắn giở ra quyển sách mỏng kia, nhìn đến câu tuyên ngôn khí phách vang dội hữu lực mà Ninh Khuyết lưu lại
trên trang giấy nọ, đúng là kinh ngạc suýt nữa bật kêu thành tiếng.
Hắn bĩu cặp môi dày, chỉ vào câu nói Ninh Khuyết lưu lại trên mặt giấy, tức giận thấp giọng mắng: "Ngươi chẳng lẽ thật sự là tên đần đi nha?
Thế gian này trừ bỏ Tây Lăng thần điện thi triển Đại Hàng Thần Thuật,
thỉnh quang huy Hạo Thiên thay người mạnh mẽ thông khiếu, còn ai có thể
nghịch thiên sửa mệnh! Ngươi cư nhiên nghĩ tự mình thông khiếu! Thật sự
là ngu xuẩn cuồng vọng đến cực điểm!"
Nhớ tới tòa núi hoa đào Tây Lăng đã lâu không thấy kia, Trần Bì Bì càng là tức giận, reo lên: "Muốn ba vị đại thần quan hao tốn tu vi nửa đời
thi triển Đại Hàng Thần Thuật, hiện tại thế gian này nơi đâu có ai đáng
giá thần điện trả giá lớn như thế? Phải biết rằng bản thiên tài năm đó
bất quá cũng chỉ là được cho nhai mấy khỏa Thông Thiên hoàn!"
Hắn ai thán cho sự bất hạnh của Ninh Khuyết, giận hắn làm bừa, phẫn uất căm tức rất nhiều, liền nâng bút huy động trên giấy: "Nếu muốn thông
khiếu liền có thể thông khiếu, vậy trên đời này người người đều có thể
tu hành! Ngu ngốc!"