Tướng Dạ

Chương 1105 : Bầy trâu, sau núi, phương thuốc

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Dưới ánh sao mờ mờ, trên mặt bàn cửa sổ phía tây trải ra một tờ giấy, hai tờ giấy, ba tờ giấy...



Trần Bì Bì nhìn nét mực chi chít trên giấy, hai mắt càng lúc càng trừng lớn, ngay cả da đầu đều cảm thấy có chút run lên, thầm nghĩ đây là thứ

đề gì a, cư nhiên viết chữ kín đầy ba trang giấy lớn, theo bản năng bắt

đầu đọc lên:



"Quang huy Hạo Thiên tỏa khắp thế gian, như người chăn trâu từ ái chú ý chúng sinh hết thảy, nếu ngươi cho rằng bản thân có vài phần thông

minh, có thể thử tính xem một chút số lượng trâu Hạo Thiên nuôi dưỡng."



"Bầy trâu tụ tập ở khu chợ Khai Bình phương bắc Đại Đường đế quốc, chia làm bốn nhóm xuyên qua cửa thành, đi đến thảo nguyên của người man nhàn nhã ăn cỏ, nhóm thứ nhất trắng noãn như sữa tươi, nhóm thứ hai đen bóng lóng lánh, nhóm thứ ba nâu nhạt, nhóm thứ tư lông đốm, mỗi đám trâu có

đực có cái, có nhiều có ít."



"Trước nói cho ngươi tỉ lệ các nhóm trâu đực: số trâu trắng bằng một

phần ba số trâu nâu cộng thêm một phần hai số trâu đen, ngoài ra số trâu đen bằng một phần tư số trâu đốm cộng thêm một phần năm trâu nâu...

Khi trâu nâu đực đứng cùng một chỗ với trâu đốm đực, hình thành một hình tam giác, không có trâu nào dám xông vô..."



"Mời ngươi chuẩn xác nói ra số lượng trâu mỗi đàn, mặt khác bổ sung thuyết minh: đề này bảy tuổi ta đã giải được."



Trong quãng thời gian kế tiếp, Trần Bì Bì trừng mắt nhìn đống chữ chi

chít trên mặt giấy, bắt đầu cắn cán bút, vò đầu bức tóc, nhịp chân há

miệng chép môi, hấp một ngụm khí lạnh, lại liếm ngòi bút, tính bắt đầu

trả lời, lại buông tha cho, sau đó tiếp tục cắn cán bút vò đầu bức tóc

nhịp chân há miệng chép môi hấp một ngụm khí lạnh thấp giọng chửi má nó, suốt cả đêm dài vẫn chưa rời đi.



Sáng sớm, ngọn núi phía sau thư viện được bao phủ trong làn sương mù

nhàn nhạt, xuyên qua hàng rào vây quanh bốn phía một bãi đá lớn, mơ hồ

có thể nghe được tiếng gà gáy, phòng sách sâu trong bãi đá ngẫu nhiên

truyền đến vài tiếng tụng sách thảo luận.



Sương mù dần tan, thân hình mập mạp của Trần Bì Bì đi ra, hai tròng mắt trừng suốt cả đêm đều là tơ máu, mái tóc ngày thường buộc chặt giờ lại

xoã rối tung như đống rơm bị gà bới, nhìn qua cực kỳ chật vật, không

giống như vừa đọc sách một đêm, mà giống đứa nhỏ đáng thương bị mẫu thân đại nhân dùng gây gộc giáo huấn suốt đêm vậy.



Đi đến trước cửa phòng sách, nghe tiếng tụng sách bàn luận bên trong,

nghĩ đến ngày thường bản thân kiêu ngạo rắm thối, gương mặt béo của Trần Bì Bì không khỏi toát ra vài phần xấu hổ bất kham, nhưng nỗi ham muốn

giải ra đề mục chung quy chiến thắng nỗi nhục nhã có khả năng gặp phải,

hắn cắn răng một cái đẩy cửa tiến vào, không cần nhìn liền kính cẩn vái

chào bốn phía.



Một lát sau bên trong phòng sách vang lên mấy tiếng cười chấn kinh trào phúng.
phải tốt lắm?"



"Ừ." Ninh Khuyết gắp lên một miếng rau xanh bị ngâm có chút biến đen

ném vào miệng, nhai rồm rộp rồm rộp, bị vị chua đâm cho điếng người, hai hàng lông mày nhăn lại, mơ hồ đáp: "Gần đây quen một tên rất thú vị

trong thư viện."



Tang Tang nghe được hắn kết bạn mới trong thư viện, vui vẻ nở nụ cười,

nhấc một bên mặt nhỏ nhắn quan tâm hỏi: "Học cùng lớp? Nam hay nữ?"



Ninh Khuyết nao nao nhìn mặt tiểu thị nữ, quấy quấy đũa trong bát nước

mì chua cay, một lát sau ngập ngừng nói: "Chưa thấy người thật, nhưng... hẳn là nam đi?"



"Khoan đã."



Nghĩ đến lời nhắn lại đầu tiên, tên kia hình dung xem chữ quên ý bằng

những lời lẽ đầy dung tục, hắn lắc lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:

"Không phải hẳn là, mà khẳng định là nam, hơn nữa khẳng định là một gã

rất đáng thương đáng khinh, từng ăn nhiều thứ thiệt thòi trên người nữ

nhân."



"Đáng thương và đáng khinh..." Tang Tang bắt đầu suy xét, chóp mũi hơi nhíu, "Giống như không cùng một thứ."



"Đáng thương là kinh lịch, đáng khinh là khí chất." Ninh Khuyết nghiêm cẩn giải thích.



Tang Tang ngồi thẳng thân mình, tò mò hỏi: "Có phải hắn lớn lên rất khó nhìn hay không?"



"Vừa mới nói xong, ta chưa gặp người thật."



Ninh Khuyết lấy ra từ trong người một tờ giấy đưa cho nàng, phân phó

nói: "Trên giấy có mấy vị thuốc, còn có phương thức sắc thuốc, ngươi tự

đi quầy thuốc bốc thuốc, sau đó về nhà mới sắc, nhớ kỹ không được để

người ngoài nhìn thấy."



Tang Tang tiếp nhận, nhíu mày hỏi: "Tại sao không được để người ta nhìn thấy?"



Ninh Khuyết nghĩ tới cái tên nhắn lại cho mình trong nhà sách cũ kia,

nhịn không được nở nụ cười, nói: "Nếu ta đoán không lầm, tên kia hẳn là

học sinh thư viện tầng hai, phương thuốc này khẳng định cũng là bí

phương tinh diệu trong đó, nếu chúng ta đã vụng trộm chiếm đại tiện nghi của hắn, tốt hơn hết vẫn là không nên ngoại truyền."