Tướng Dạ

Chương 1108 : Trận chiến đầu tiên trong đời

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Thấp thoáng dưới tường trúc thanh tĩnh u ám, trà nghệ sư trung niên đang

ngồi trên chiếc ghế điêu khắc bằng đá Côn Hồ, phía trước là bàn trà cũng khắc bằng cùng loại đá, trên bàn đặt khay trà làm bằng gỗ mun, trên

khay đặt ấm trà chén trà ôn nhuận thanh khiết, bên cạnh bàn là một chiếc lò than nhỏ một tay cầm, hơi nóng bốc lên nhàn nhạt từ miệng ấm đun

nước còn chưa sôi trên lò.



Đêm hè nóng bức như thế, trà nghệ sư trung niên lại như cảm thụ không

đến hơi nóng tỏa ra từ lò than nhỏ, trên người khoác kiện đơn bào, bình

tĩnh giống như vị chủ nhân hiếu khách chờ người trở về từ trời tuyết đêm đông... Y chính là Nhan Túc Khanh.



Ninh Khuyết xác nhận rất rõ điểm ấy. Lòng cảnh giác sinh ra lúc bên

ngoài lâm hồ tiểu trúc, giờ khắc này rốt cục được chứng thật, bởi vì đối phương trước thời hạn nhận ra bản thân tiến đến, hơn nữa còn nhận ra

mục đích đến đây của mình.



Mắt nhìn cặn trà dưới chân tường trúc qua ánh sáng lờ mờ còn sót lại,

sau khi trầm mặc một lát, hắn nhìn phía trà nghệ sư hỏi: "Vậy thì trực

tiếp một ít... Ta muốn biết, vụ án phủ tướng quân Tuyên Uy bị tịch thu gia sản chém cả nhà, còn có vụ án sơn thôn Yên cảnh bị đồ sát, có phải

có quan hệ với ông hay không?"



Nhan Túc Khanh hơi nhíu mày, thật không ngờ thiếu niên tiến đến giết

mình tối nay, cư nhiên là vì hai chuyện nhiều năm trước này. Y vốn tưởng trên cái thế giới này sớm đã không ai còn nhớ rõ chuyện cũ năm ấy,

thoáng trầm mặc xuống rồi mỉm cười nói: "Tự nhiên có liên quan với ta,

bằng không ta vốn làm quan ở quân bộ, tiền đồ vô hạn, hiện tại sao có

thể biến thành một tên trà nghệ sư giữ nhà giữ cửa thay thương nhân bán

trà?"



"Hẳn ta cũng không phải người đầu tiên ngươi tìm tới." Y nhìn Ninh

Khuyết hỏi: "Những người khác hiện tại sống thế nào? Đã nhiều năm không

gặp, không biết bọn họ giờ đang làm gì."



Ninh Khuyết trầm mặc quan sát động tĩnh bốn phía lâm hồ tiểu trúc, nhìn mảnh đất sang quý này, hồi đáp: "Bọn họ cũng không sống tốt cho lắm, ít nhất không tốt bằng ông, có thể ở một nơi tuyệt như vậy."



Nhan Túc Khanh cười ra tiếng, phe phẩy đầu cảm khái nói: "Biết vì sao

bọn họ lăn lộn không được, mà ta còn có thể tiêu diêu vậy không? Bởi vì

con người ta còn có chút tác dụng với đế quốc."



Quần áo trên người khoác qua loa, nước trên lò chậm chạp chưa sôi, chén trà trên tay không có trà, tất cả đều nói rõ vị trà nghệ sư này vừa mới tỉnh lại, hẳn là nhận thấy được Ninh Khuyết tới gần lâm hồ tiểu trúc

cho nên mới tỉnh, mà không phải dự tính được cục diện phục giết từ

trước.



Chỉ là một tên trà nghệ sư nhìn qua gầy yếu vô lực, suốt ngày loay hoay với trà cụ nước suối, tại sao biết rõ có người đến giết mình, lại không hề kêu cứu hay bỏ chạy, mà chỉ bình tĩnh ngồi chờ trên ghế? Y dựa vào

cái gì? Hơn nữa một tên trà nghệ sư có thể có lợi gì cho đế quốc? Một

tên trà nghệ sư như thế nào có thể thay trà thương giữ nhà hộ viện? Một

tên trà nghệ sư dựa vào đâu có thể có nhân sinh tốt hơn Trần Tử Hiền sau khi xuất ngũ?



Trong giây lát đó, Ninh Khuyết suy nghĩ qua rất nhiều khả năng, thậm

chí là loại khả năng không có khả năng nhất nọ, mặt mày non nớt bên


Hai tay nắm chặt cán đao, hai chân ổn định dán lên mặt đá, không đạp

lên khe hở, không đạp lên chỗ nổi, cam đoan tùy thời có thể mượn toàn bộ lực lượng của đại địa, Ninh Khuyết tựa như pho tượng không hề nhúc

nhích, nhìn chằm chằm trà nghệ sư trên ghế, ánh mắt không mang chút sợ

hãi, chỉ có bình tĩnh và chuyên chú.



Đây là lần đầu tiên trong đời hắn một mình đối chiến người tu hành, hắn biết bản thân không có cơ hội gì, hắn biết bản thân tối nay rất có khả

năng nghênh đón cái chết, cho nên hắn đương nhiên sợ hãi.



Nhưng trải qua nhiều lần sinh tử tra tấn, Ninh Khuyết hết sức rõ ràng,

trong những thời điểm thế này, sợ hãi là thứ cảm xúc vô dụng nhất, chỉ

khi nào biến khẩn trương sợ hãi thành hưng phấn, mới có thể đủ vượt qua

hai chữ sinh tử.



Phi kiếm vù vù đâm tới như tia chớp, hắn huy đao mà chém, cho dù chém

hụt, cũng sẽ dựa vào bản năng được mài giũa từ những trận đánh trên

chiến trường lẫn năng lực khống chế thân thể mạnh mẽ, tránh đi bộ vị yếu hại ngay thời khắc cuối cùng.



Leng keng leng keng! Kiếm như bay mũi kiếm như tuyết, thân thể hắn bị

bóng kiếm đục ra vô số lỗ hổng chi chít, máu tươi thẩm thấu áo trong

chảy ra áo ngoài cũ nát, bắt đầu đầm đìa bên ngoài thân thể, nhìn giống

như huyết nhân.



Nhưng hai tay Ninh Khuyết vẫn nắm chặt phác đao như trước, hai chân

đóng đinh trên mặt đá, ánh mắt không chút biểu tình nhìn chằm chằm đối

thủ, không có thất kinh, không có sợ hãi, thậm chí không có cả cảm xúc

cuồng nhiệt nên có lúc liều mạng.



"Quân nhân trở về từ biên ải?"



Nhan Túc Khanh dần dần thu liễm nụ cười, nhìn thiếu niên đẫm máu phía

trước không xa bình tĩnh nói: "Liên tục mười bốn kiếm cũng chưa thể trực tiếp đâm chết ngươi, chỉ lưu lại một ít miệng vết thương nhỏ, chỉ có

quân lính nơi biên ải mới có loại bản năng thân thể này. Nhưng ta phải

nhắc nhở ngươi, cho dù miệng vết thương rất nhỏ, máu chảy rất chậm,

nhưng chảy lâu cũng sẽ chết."



"Ta đương nhiên biết, cho nên ta sẽ tìm một cơ hội chém rớt đầu ông trước khi máu chảy cạn." Ninh Khuyết hồi đáp.



"Ngươi không có loại cơ hội này." Nhan Túc Khanh đồng tình nhìn Ninh Khuyết lắc lắc đầu.



Lúc này nước trên lò than rốt cục bắt đầu sôi trào, hơi nước nóng phun lên từ miệng ấm.



Trà Nghệ Sư dùng tay trái nhấc lên ấm nước, trút xuống chén trà thô

lậu. Y nhìn lá trà không ngừng chìm nổi trong nước sôi, cúi đầu nói: "Ta sắp bắt đầu uống trà, không chơi với ngươi nữa."