Tướng Dạ

Chương 1111 : Ngực cắm trường mâu kinh ngạc ve kêu

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Thế giới biến mất, Ninh Khuyết tỉnh lại.



Hắn nhìn thi thể con kiến cùng đống băng vỡ vụn ra từ lá xanh kế bên

mình, thất thần một lát rồi gian nan bò lên. Hắn không biết bản thân hôn mê bao lâu, có lẽ rất dài, có lẽ rất ngắn, nhưng hắn biết nằm ngay giữa ngã tư đường là một việc hết sức nguy hiểm, xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng trúc tiếng địch cùng tiếng vó ngựa, hắn hung hăng cắn môi dưới mạnh mẽ

xốc dậy tinh thần, chống thân hình tàn tạ mỏi mệt chạy vào một ngõ nhỏ

bên hông.



Máu lưu lại trên mặt đường đã biến mất vô tung, sạch sẽ giống như được

nước mưa tẩy mười lần rồi lại được ngày xuân ấm áp hong khô vậy, hắn

cũng không nhận ra vết máu trên người mình đã biến đi nơi nào, sạch sẽ

như là mới vừa tắm thùng gỗ nửa đêm trong Hồng Tụ Chiêu.



Trước khi hôn mê rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hắn bây giờ chỉ có một ít

ấn tượng mơ hồ, ngay cả cuộc đấu pháp thần kỳ giữa bức tranh Chu Tước

phía cuối phố dài và chiếc ô đen lớn sau lưng cũng không nhớ nổi.



Đi vào ngõ hẻm, hắn nhanh chóng cởi chiếc áo ngoài lủng đầy lỗ kiếm

trên người kia ra, lúc này mới chú ý tới trên áo thế mà không có lấy một vết máu, nao nao, gian nan cúi đầu nhìn thân thể của mình, xác nhận

thật sự không còn vết máu, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc cực

kỳ mãnh liệt. Chỉ là lúc này tình thế khẩn cấp, quan phủ đã bị kinh

động, hắn không thể dừng lại suy xét, trực tiếp kéo xuống một tấm vải bố treo trên cành cây, sau đó ném áo ngoài ra sau tường nhà dân nào đó.



Trong lòng vẫn vô cùng đau đớn như cũ, chiếc trường mâu vô hình đến từ

thương khung kia phảng phất vẫn còn cắm trong ngực hắn, mỗi lần đi một

bước đều sẽ khiến sắc mặt hắn trắng thêm một phần, cho dù là cử động nhẹ nhàng nhất cũng đều khiến hắn cảm giác lỗ hổng trong trái tim mình bị

khoét ra thêm một chút.



Hắn vươn bàn tay run rẩy chống lên thành một bức tường thấp, thắt lưng

dùng sức mà nhảy vào, lặng yên không tiếng động đi qua một cư dân còn

đang tranh thủ sáng sớm mát mẻ say ngủ, từ trên sào trúc lấy xuống một

chiếc áo đơn màu xanh, nhanh chóng khoác lên người.



Hắn có chuẩn bị thuốc trị ngoại thương cực tốt, nhưng trong quá trình

mặc quần áo, vội vàng liếc mắt xem xét một cái lại ngạc nhiên phát hiện

vô số miệng vết thương bị phi kiếm cắt máu tươi đầm đìa bên ngoài thân

thể không biết khi nào đã khép lại, loại khép lại này chẳng phải chân

chính lành lặn, nhìn qua càng giống như bị người ta dùng lửa mạnh mẽ

thiêu đốt, chỉ là ngừng chảy máu, nhưng thương thế vẫn như cũ.



Nương theo màn đêm sắp nhạt cuối cùng, Ninh Khuyết gian nan đi qua phố

lớn ngõ nhỏ trầm mặc ở đông thành Trường An, thỉnh thoảng phải nghiêng

người nấp sau cây cối, hoặc leo lên đỉnh mái hiên, tránh đi vó ngựa ngày càng gần cùng tiếng trúc địch ngày càng bén nhọn.



Khi hắn rốt cục thành công tới gần số 47 ngõ Lâm, lại phát hiện bản
đến máu, nhưng Ninh Khuyết lại cảm thấy tay mình tràn đầy máu tươi đặc

sệt, hơn nữa hắn vô cùng xác định ngực của mình quả thật đã bị thanh

trường mâu kia đục ra một cái động lớn.



Một cái động lớn vô hình.



Cứ như vậy vô duyên vô cớ chết đi sao? Ninh Khuyết đau đớn nghĩ, đồng

thời cảm thấy trong đầu úp tới mệt mỏi vô cùng vô tận, cảm thấy mí mắt

mình trở nên nặng ịch như chì, càng không ngừng muốn khép nó lại.



Hắn cởi xuống chiếc ô đen lớn phía sau, nhẹ nhàng đặt bên cạnh, sau đó

mệt mỏi dựa vào vách tường sau lưng, chậm rãi nhắm lại hai mắt, phát ra

một tiếng thở dài thoải mái, hai chân thật tự nhiên thả lỏng mở ra.



Giống như là Trác Nhĩ ngồi dưới bức tường xám giữa ngày mưa hôm ấy.



Trong phòng truyền đến tiếng bước chân mềm mại, nữ giáo viên dáng người tinh xảo chậm rãi đã đi tới, nhìn thấy Ninh Khuyết ngồi dựa dưới tường, đuôi mày của nàng chậm rãi nâng lên, ánh mắt dừng lại trên chiếc ô đen

lớn bên cạnh Ninh Khuyết.



Nữ giáo viên hơi nhíu mày nhìn chiếc ô đen lớn, lại nhìn sang Ninh

Khuyết, dung nhan điềm tĩnh nhiều thêm một tia hứng thú nghiên cứu tìm

tòi: "Khiến Chu Tước tức giận... là ngươi, hay vẫn là chiếc ô đen này đây?"



Nàng bình tĩnh nhìn thiếu niên kề cận cái chết, không biết vì sao lại

không có ý định ra tay cứu giúp, chỉ là nhẹ nhàng thở dài một tiếng,

tiếc hận nói: "Thật đúng là rất ngạc nhiên đấy, một thiếu niên đáng

thương không có tiềm chất tu hành gì, vì sao trên người lại cất giấu

nhiều bí mật mà ngay cả ta đều nhìn không thấu như vậy?"



"Do có hứa hẹn, cho nên ta không thể giúp đỡ ngươi, bằng không ta thật

muốn nhìn một chút, sau khi ngươi sống lại sẽ biến hóa như thế nào."

Gương mặt thanh lệ của nữ giáo viên lộ ra vẻ tốt bụng trẻ con hoàn toàn

không tương xứng với tuổi, nhìn Ninh Khuyết trên đất, nói: "Ta sẽ thay

ngươi xin phép, đồng thời hi vọng Hạo Thiên có thể giáng vận may cho

ngươi, cho ngươi sống sót, nếu ngươi lần này không cách nào sống sót,

cũng chớ trách ta, chỉ có thể trách ngươi xuất hiện sớm một hai năm."



Một lát sau, nàng bưng tới một chén nước trong, hai cái bánh bao, đặt ở bên cạnh hắn, rồi trở lại bên án thư dưới cửa sổ phía đông tiếp tục

viết chữ trâm hoa kiểu nhỏ, thật giống như căn bản không biết đằng sau

không xa có vị thiếu niên sắp chết.



Ngoài cửa sổ, nắng sớm mạnh dần, ve kêu và hơi nóng mùa hè cũng dần tăng.