Tướng Dạ

Chương 1114 : Sức nặng không thể thừa nhận

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Căn cứ vào luật nhân quả tin tưởng vững chắc từ tận đáy lòng, Ninh Khuyết

cũng không tin bản thân sẽ chết đi như vậy, nhưng hôm nay bị thương thật sự quá nặng, hơn nữa trường mâu vô hình trong ngực kia đã vượt quá phạm vi nhận thức của hắn, cho nên sau mười sáu năm đi tới cái thế giới này, hắn rốt cục không thể không bắt đầu chính thức suy xét vấn đề tử vong.



Hắn tỉnh lại, trước tiên nỗ lực mở hai mắt, dùng phần sức lực cuối cùng

ngẩng đầu đánh giá bốn phía, muốn nhìn xem bản thân có phải đã tới Minh

giới hay không, thế gian có thật sự tồn tại Minh giới hay không.



Một khuôn mặt thật trắng thật tròn xuất hiện giữa không trung, cách hắn

cực kỳ gần, ánh mắt trên khuôn mặt tròn trịa kia híp thành hai điểm nhỏ, điểm nhỏ lóe lên vẻ nghi hoặc tò mò, đang dõi nhìn hắn.



Bởi vì gương mặt vừa tròn vừa trắng này thật nhẵn nhụi non mềm, cực kỳ

giống trăng tròn xưa kia ở quê hương hắn, cho nên Ninh Khuyết vốn đang

bị thương thế xâm nhập thân thể khiến cho thần trí có chút mơ hồ cũng

không sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy có loại cảm giác thật thân cận.



Hắn dựa vào vách tường, hơi hơi nghiêng đầu nhìn gương mặt tròn lớn sát

người, yếu ớt cười hai tiếng, nói: "Dạ xoa Minh giới hẳn nên đen mới

phải, có vẻ ta còn chưa chết, như vậy, ngươi là ai?"



Mặt tròn lớn gần ngay gang tấc không dọa được Ninh Khuyết, ngược lại hắn bỗng nhiên mở to mắt, lại hù cho Trần Bì Bì hết hồn. Trần Bì Bì trợn

tròn mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của đối phương, nói: "Ta

càng muốn biết ngươi là ai."



Ninh Khuyết nâng tay phải run rẩy ôm lấy tấm ngực nhìn như không việc

gì, trên thực tế hư không thống khổ không chịu nổi, nhíu mày nhìn bên

cạnh, xác nhận bản thân vẫn còn ở trên tầng hai nhà sách cũ, bóng đêm

ngoài cửa sổ đã thâm trầm, mà vị nữ giáo viên bên cửa sổ kia không biết

đã rời đi tự lúc nào, không khỏi có chút kinh nghi buốt lạnh, vì sao nữ

giáo viên lại làm như không thấy mình như vậy?



Hiện tại ngoại trừ chính hắn, trên cơ bản đã không còn học sinh thư viện nào bước lên tầng hai nhà sách cũ, huống chi là giữa đêm khuya khoắt,

nghĩ đến đống thư từ rõ ràng lưu lại hằng đêm kia, hắn ngạc nhiên thu

hồi ánh mắt, nhìn tên thiếu niên mập mạp mặc đồng phục thư viện mùa hè

phía trước, thanh âm khàn khàn hỏi: "Trần Bì Bì?"



Hai mắt Trần Bì Bì lại trừng lớn hơn một chút, đương nhiên, dù có biến

lớn như thế nào cũng bất quá là từ đậu xanh biến thành đậu nành sau đó

biến thành đậu tương, hắn trừng mắt Ninh Khuyết ngạc nhiên nói: "Ngươi

là Ninh Khuyết?"



"Đúng là bản thiên tài." Ninh Khuyết gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt to tròn, trong mắt chợt sinh ra một luồng lửa nóng khiến người ta rung

động mãnh liệt, tức giận nói: "Nếu ngươi không muốn nhìn ta chết mất,

vậy mau chạy nhanh tìm cách cứu ta!"



Trần Bì Bì không hỏi ba thứ linh tinh đại loại như dựa vào đâu ta phải
"Tuyết sơn trong người bị phá hủy mà vẫn không chết ngay lập tức, lại

còn nháy mắt ngưng kết một tòa tuyết sơn khác, đây là loại thủ đoạn

huyền diệu cao xa bực nào a... Chỉ sợ Đại Hàng Thần Thuật cũng không gì

hơn cái này, quang huy của Hạo Thiên thông khiếu phàm nhân, đại khái

cũng là đi loại chiêu số hủy diệt trọng sinh này đi."



Trần Bì Bì thất thần nhìn Ninh Khuyết đang hôn mê, thanh âm thì thào

nói: "Nhưng ta lại không cảm thấy một tia hương vị thần huy Hạo Thiên

nào trong người ngươi, hơn nữa mấy đại thần quan Tây Lăng kia làm sao có thể đến thành Trường An? Cứ cho là bọn họ bỗng nhiên biến thành ngu

ngốc chạy đến đây, lại làm sao có thể hao hết nửa đời tu vi thay ngươi

đả thông huyệt khiếu?"



"Nếu không phải Đại Hàng Thần Thuật, vậy là ai động tay động chân trong

thân thể ngươi? Là đám người Huyền Không Tự sao? Không, đám hòa thượng

trọc đầu kia chỉ biết niệm kinh nói thiện, cũng không có loại thủ đoạn

thông thiên này, bọn ngốc Ma tông càng là không thể, xem sư phụ... Sư

phụ ngài hẳn cũng không làm được. Thủ đoạn thần diệu như thế... Không

biết Phu Tử có thể làm được hay không, nhưng sư phụ hiện đang dẫn đại sư huynh đi du lịch tứ xứ, không lý nào trở về lúc này a."



"Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra?" Trần Bì Bì nghĩ mãi không xong,

thống khổ vò đầu, ngón tay mập tròn không ngừng xẹt qua tóc đen, giống

như trâu già mỏi mệt thống khổ cày bừa trên mảnh đất đen nước Yên.



Trần Bì Bì rất rõ ràng, tuyết sơn trong cơ thể Ninh Khuyết bị phá hủy

rồi dựng lại, nhìn như là nhận được cơ duyên thật lớn, nhưng không có

thần huy của Hạo Thiên hộ thể, loại hủy diệt trọng sinh cực kỳ thô bạo

này, trên cơ bản đồng cấp tử vong. Tuyết sơn nơi ngực bụng Ninh Khuyết

cực kỳ không ổn định, tùy thời khả năng sụp đổ, mà hơi thở càng là yếu

đến gần như bằng không, sinh cơ đã cạn, nếu muốn sống sót, trừ phi có

người lấy thủ đoạn huyền diệu một lần nữa rót sinh cơ vào cho hắn.



Giữa thiên địa nguyên khí tuần hoàn, nơi nào có thể từ đêm tối hư vô tìm đến sinh cơ? Trừ phi lúc này có thể tìm đến kỳ hoa dị quả được nguyên

khí tẩm bổ vạn năm trên đảo xa ngoài biển trong truyền thuyết, Ninh

Khuyết sắp chết mới có thể có một đường hi vọng.



Có điều kỳ hoa dị quả thành thục há nào dễ tìm như vậy? Trong thư viện

không có, thành Trường An không có, toàn bộ thủ đô đế quốc Đại Đường

không có, Trần Bì Bì hắn cũng không có.



Trần Bì Bì nhìn Ninh Khuyết hôn mê, nhìn rất lâu rất lâu, sau đó cúi đầu lấy ra từ trong người một bình nhỏ óng ánh trong suốt, không biết làm

bằng chất liệu gì, trên mặt hiện ra vẻ do dự thống khổ, cánh tay nắm

bình nhỏ trở nên run rẩy, phảng phất chiếc bình kia nặng tựa núi hoa

đào, không cách nào thừa nhận.