Tướng Dạ
Chương 1116 : Khăn ướt
Ngày đăng: 03:02 19/04/20
Nghe xong đoạn phân tích, Trần Bì Bì đầu tiên là cả kinh, sau đó thốt nhiên mà giận, cảm thấy tổn thương tự tôn, sắc mặt trầm xuống nhìn chằm chằm Ninh Khuyết, cũng không thừa nhận cái gì, hạ giọng trách mắng:
"Chớ có nói mò cái gì, bằng không đừng trách ta một chưởng chụp chết
ngươi, dạng tiểu nhân vật giống như ngươi vậy, không cần lấy ra chút
khôn vặt ấy để lên mặt!"
Thiếu niên thiên tài mập mạp lúc này
nghiêm mặt một cái, ngược lại thực có vài phần khí thế lạnh lùng nhìn
xuống thiên hạ. Nhưng Ninh Khuyết lại không hề sợ hãi, dựa vào vách
tường, mỉm cười nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi giết người bao giờ chưa?"
Trần Bì Bì hơi há mồm, muốn kiêu ngạo trả lời vài câu, lại nói không nên lời, đành phải cúi đầu nhìn mũi chân.
Ninh Khuyết đầy thú vị nhìn hắn, tiếp tục truy vấn nói: "Hẳn có giết gà rồi đi?"
Trần Bì Bì cúi đầu bắt hai tay sau lưng, đầu ngón tay gian nan gõ gõ, gắt
gao mím môi không chịu trả lời vấn đề này, thân hình mập mạp vặn vẹo
trái phải, tựa như đứa con nít bị ủy khuất, bị thương tự tôn.
Ninh Khuyết nở nụ cười, nhìn hắn thở dài nói: "Ta nghĩ trừ bỏ trên đường vô
tâm giẫm chết qua mấy con kiến, còn lại hai bàn tay non mềm trắng trắng
của ngươi ngay cả chút huyết tinh cũng chưa từng dính qua... Thế thì
không cần học người khác dùng sinh tử này nọ uy hiếp người, chẳng có độ
mạnh gì cả, ngược lại còn chọc bật cười, à mà ta phải nhắc nhở ngươi,
chuyện của ta, ngươi chớ có đi nói lung tung đấy."
Nghe xong tràng giáo huấn này, Trần Bì Bì lấy tay áo che mặt xấu hổ mà đi.
Đến giờ Thần phải đi phòng học nghe giảng bài, nhưng vừa mới gian nan giãy
giụa trở về từ tử vong Minh giới, thân thể tinh thần dị thường suy yếu
mỏi mệt, Ninh Khuyết cũng không đi sắm vai học trò ngoan ngoãn biết nghe lời. Hơn nữa trong trí nhớ có chút mơ hồ hôm qua, dường như có một đoạn nữ giáo viên đã đáp ứng thay hắn xin nghỉ phép, cho nên hắn quyết định
trở về ngôi nhà số 47 ngõ Lâm nghỉ ngơi.
Lấy chiếc ô đen lớn làm
gậy chống, thiếu niên trọng thương thong thả đi ra nhà sách cũ, giống
lão nhân luyện công buổi sớm, đón nắng tản bộ mà đi, xuyên qua ngõ nhỏ
thanh u, đi tới cổng chính thư viện.
Bên ngoài cánh cổng đá đơn
giản của thư viện là một bãi cỏ xanh xinh đẹp giống như tấm thảm lớn,
giữa bãi cỏ ẩn hơn mười con đường lát đá dành cho xe chạy, bên cạnh
đường xe chạy và sâu trong bãi cỏ trồng rất nhiều cây hoa không có quy
luật gì cả, lúc này đã vào giữa hè, những đóa hóa sớm đã lục tục tỉnh
lại nở rộ ngát hương.
hầm với thịt vịt, đợi thêm một lát liền có thể ăn."
Nói xong câu
đó, Tang Tang nhấc chiếc khăn mặt nóng bỏng từ trong thùng lên vắt vắt,
sau đó đặt vào nơi mà tay Ninh Khuyết có thể với tới, rồi đi ra ngoài
phòng, hai tay nhỏ bé bị phỏng có chút ửng đỏ nhẹ nhàng xoa xoa lên tạp
dề.
...
...
Cho phu xe mười lượng bạc —— Tang Tang
muốn thông qua những lời này nói cho thiếu gia, bản thân tuy rằng tuổi
còn nhỏ, tuy rằng tiết kiệm, nhưng lại không phải tiểu thị nữ chẳng phân biệt được nặng nhẹ, thời điểm nên xài tiền, sẽ không có gì luyến tiếc.
Ninh Khuyết nằm trên giường nhìn thân hình nho nhỏ bận rộn ngoài cửa sổ,
nghĩ lúc trước nàng nói câu kia ẩn chứa hương vị oán hận tức giận, nhịn
không được nở nụ cười, lại không ngờ Tang Tang thấy hắn ở đầu giường
nhìn mình, đúng là nhanh chóng đi đến bên cửa sổ, tức giận nói câu ngủ
đi, rồi gắt gao đóng chặt cửa sổ.
Ánh sáng trong phòng nhất thời
trở nên mờ tối, trừ bỏ tia sáng nhạt thấu qua ngói lưu ly trên đỉnh đầu, cũng chỉ còn ngọn nến ấm áp Tang Tang thắp sáng từ trước trên bàn, lẳng lặng làm bạn bên cạnh hắn.
Ninh Khuyết lẳng lặng nhìn ánh nến trên bàn, tươi cười trên mặt dần dần thu liễm.
Trà nghệ sư Nhan Túc Khanh là người tu hành, nhân tố che dấu này đã nghiêm
trọng phá hủy kế hoạch của hắn, nếu không phải hắn đủ ngoan độc đủ may
mắn, có lẽ cũng đã chết đi ở nhà nhỏ ven hồ rồi, căn bản không có khả
năng chạy tới đường cái nọ, càng không có cơ hội tiềm tàng một đêm trong thư viện, sau đó gặp tiểu thần côn Tây Lăng Trần Bì Bì kia.
Trong đoạn thời gian hôn mê trên đường cái, hắn biết nhất định có một số việc đã phát sinh, bằng không sẽ không cách nào giải thích được vì sao miệng vết thương trên người khép lại, cũng sẽ không cách nào giải thích được
thống khổ trong lòng mà thanh trường mâu vô hình kia mang đến, chỉ là
hắn quả thật không biết lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà Trần Bì Bì
lại đối bản thân làm gì ấy.
Suy nghĩ ngưng trệ, thân thể hư hao
tinh thần tổn hại, ngày hè nóng bức khiến hắn ứa một thân mồ hôi, hắn
cảm thấy làn da nhớp nháp có chút phiền chán, liền muốn chà lau một
chút, nhưng mà ngay lúc tay hắn sắp chạm vào khăn lông ướt lại khựng lại rồi.
Bởi vì hắn chợt phát hiện, giữa ngón tay của mình và khăn lông ướt, giống như hiện ra thêm một tầng trở ngại nhàn nhạt.