Tướng Dạ
Chương 114 : Ta có ba thanh đao
Ngày đăng: 03:01 19/04/20
Chỉ duy nhất một chữ "ô"
Phía trước không có động từ.
Ninh Khuyết cũng không hô tên Tang Tang.
Hai người đã sống cùng nhau từ thuở nhỏ, cùng trải qua cuộc sống gian nan từ trong rừng rậm đến trên thảo nguyên suốt bao mùa nóng lạnh nên tâm lý tương thông, phối hợp cực kì ăn ý, chỉ cần một ánh mắt, một cái dấu tay, một từ một ngữ thôi là người này đã hiểu người kia muốn ám chỉ điều gì.
Từ "ô" vừa vang lên, Tang Tang liền chạy tới bên cạnh cô tỳ nữ nhanh như sóc, hai tay kéo mạnh, lập tức chiếc ô còn to hơn cơ thể nàng "phụp" một tiếng mở ra, giống như một bầu trời đen kịt xuất hiện giữa màn đêm trong cánh rừng bên đường Bắc Sơn, che kín trăng sao.
Hai viên đạn lửa vừa rơi xuống mặt đất liền bốc cháy hừng hực rồi lan rất nhanh sang đám lá rụng xung quanh, ngọn lửa càng ngày càng mạnh mẽ, chỉ một lát sau đã trở thành biển lửa cuồn cuộn, thế không thể dập tắt.
Đám người man, thị vệ còn sống sót nhìn thế lửa, lại nghĩ đến vị quý nhân đang nấp đằng xa, toàn thân bỗng lạnh buốt. Họ bị thương quá nặng, không có cách nào đi qua giúp được, đành trơ mắt nhìn bức tường lửa hung hãn dần nuốt chửng mọi thứ xung quanh, miệng phát ra tiếng hú dài tuyệt vọng.
Nhưng họ không biết cây ô màu đen chẳng hề bén lửa, khi ngọn lửa nóng rực liếm lên mặt ô quét dầu bỗng yếu hẳn đi, chẳng hiểu ô được làm từ chất liệu gì mà vừa đen thui như màn đêm, vừa ngăn được lửa mạnh.
Dưới tán ô rộng lớn, Tang Tang căng thẳng cúi thấp đầu, mắt nhắm nghiền, miệng cong lên, đôi tay nhỏ bé túm chặt lấy cán ô, cố ngăn ngọn lửa kinh khủng chỉ cách vài gang tay kia, bàn tay trái cầm phía cuối cán ô lúc siết vào đến trắng bệch, lúc thả lỏng tưởng sắp rời ra, dường như nàng quá lo lắng, hoặc cũng có thể trong tâm lý đang đấu tranh vì chuyện gì đó.
Cô tỳ nữ cũng nằm dưới tán ô, nàng đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên kia, lại nhìn ánh lửa xuyên qua tán ô tựa như những vì sao đỏ rực lấp lánh trên bầu trời đêm, tâm lý càng thêm lo sợ, mà khi liếc sang quan sát thấy cảnh chiến đấu sắp sửa diễn ra bên ngoài, trong mắt nàng bỗng toát lên nỗi kinh hoàng.
Giống như sau gáy có con mắt thứ ba, nhát đao mãnh liệt của Ninh Khuyết bổ cực chuẩn xác vào tên thích khách đang lao xuống, lưỡi đao sắc bén chém bay đoản đao trong tay hắn rồi cứ thế lướt thẳng vào cổ.
Thế đao bất tận, lưỡi đao cắm ngập vào quá nửa cổ mới dừng lại.
Tên thích khách còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã rơi xuống mặt đất, hai đầu gối mềm nhũn quỳ phịch trên nền lá rụng.
Ninh Khuyết lùi lại, đưa tay nắm lấy chuôi cây đao đang cắm trên ngực một gã thích khách, dùng sức rút mạnh ra rồi quay đầu, đi đến trước mặt tên chết quỳ kia xoay tay chém thẳng vào bên kia cổ hắn.
Máu tươi phun ra thành vòi, đầu tên thích khách rơi bộp xuống mặt đất, lăn lông lốc vào tận sâu trong rừng.
Trong cuộc chiến giữa Đại Đường và nước Yến năm xưa, Hạ Hầu tướng quân chỉ huy đội tiên phong đã ám sát vô số du kỵ của quân địch, những tổ ám sát thần bí đó được tạo thành từ những người lính tinh nhuệ nhất, tuy không có người tu hành nhưng sức phá hoại trong chiến đấu lại cực kì kinh khủng, thậm chí từng lập lên kì tích ám sát thành công cả người trong giới tu hành.
Người khác không biết Hạ Hầu tướng quân đã làm thế nào để xây dựng lên đội ngũ đó, nhưng Ninh Khuyết lại rất rõ.
Hắn biết đám thích khách của Hạ Hầu tướng quân luôn hành động theo nhóm ba người.
Vì thế, từ lúc còn rất nhỏ trên lưng hắn đã luôn đeo ba thanh đao.