Tướng Dạ
Chương 122 : Học tập trên đường
Ngày đăng: 03:01 19/04/20
Đêm đã khuya, Ninh Khuyết rời khỏi xe ngựa, Lữ Thanh Thần đưa tay nhấc màn che cửa sổ nhìn theo bóng lưng gã thiếu niên, nghe tiếng sơn ca miền biên giới văng vẳng giữa cánh đồng hoang, khóe môi lão chợt nở nụ cười.
Với một người tu hành đã bước vào cảnh giới Động Huyền, dẫu mới chỉ đặt được một chân vào đó thì dù đến bất kì một thành thị hay quốc gia nào trên thế gian đều nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt nhất, họ căn bản không cần để tâm tiếp xúc với những người bình thường. Các niệm sư càng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian để minh tưởng bồi đắp niệm lực, do đó mỗi giây mỗi phút của Lữ Thanh Thần cũng quý như bạc như vàng.
Thế nhưng lão vẫn tình nguyện bỏ ra một hai buổi tối thậm chí nhiều hơn để trò chuyện cùng Ninh Khuyết, thảo luận với hắn những vấn đề trời ơi đất hỡi chẳng đâu vào đâu bởi lão rất thích hắn, lão thích sự trầm tĩnh, luôn cố gắng vươn lên ẩn dưới vẻ bề ngoài ôn hòa non nớt, lão thích nét khí phách can trường đôi lúc hắn ngẫu nhiên bộc lộ. Tự lực tự cường, bình tĩnh lạnh lùng, khí phách gan dạ là những phẩm chất mà người Đại Đường tôn sùng nhất, mà Lữ Thanh Thần, không nghi ngờ gì, chính là một lão già Đường từ trong trứng Đường ra.
Những điều lão trao đổi với Ninh Khuyết tối nay cũng là bài học vỡ lòng của người tu hành Nam môn Hạo Thiên đạo, tuy chẳng tính là bí mật to tát gì nhưng chiếu theo quy định môn phái thì người thường không được phép biết đến, Lữ Thanh Thần cố ý bỏ qua quy định, đơn giản vì lão tin vào một điều, lão tin rằng trong tương lai Ninh Khuyết sẽ trở thành một người tu hành kiệt xuất.
Dẫu biết Ninh Khuyết lỗ khí không thông, tuyệt đối không thể tu hành nhưng lão chẳng thèm quan tâm đến cái gọi là chân lý, cái gọi là định luật bất di bất dịch đó, lão chỉ cảm thấy gã thiếu niên này nhất định sẽ bước được đôi chân lên con đường mà chính lão cũng đang khó nhọc lần mì, hơn nữa, hy vọng gã có thể đi xa hơn, vững vàng hơn, kiên định hơn bản thân mình.
Lữ Thanh Thần nhìn bóng gã thiếu niên đang dần nhòa đi trong đêm tối, miệng thì thào:
- Không ngờ đến lúc hoàng hôn của cuộc đời, khi bóng tối của cái chết đang dần dần phủ xuống lại phóng tay làm càn một phen, nhắm mắt đi theo trực giác mách bảo, có lẽ… đây là trời cao mách bảo ta chăng?
Trở lại doanh trướng đơn sơ, thấy Tang Tang cũng đã về, Ninh Khuyết dò hỏi xem công chúa gọi nàng tới làm gì, không hề có gì bất ngờ khi hắn nhận được một câu trả lời mơ hồ chẳng đâu vào đâu, vốn quen với khả năng sử dụng đầu óc quá bết bát của cô thị nữ nhỏ, Ninh Khuyết mắng đùa vài câu rồi hai người uống cùng nhau mấy chén, sau đó rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.
Những ngày sau đó, đoàn xe dưới sự bảo vệ của mấy trăm kỵ binh tiếp tục xuôi nam hướng về phía kinh thành Trường An, nhưng cuộc sống của hai chủ tớ Ninh Khuyết đã không còn buồn chán vô vị như những ngày trước đó nữa.
Cứ đến chập tối Lữ Thanh Thần lại gọi Ninh Khuyết đến nói chuyện phiếm, còn công chúa điện hạ cũng thường xuyên triệu Tang Tang tới bầu bạn, may là Bành Quốc Thao chủ động phái thị vệ tới giúp gã điều khiển cỗ xe ngựa cà tàng, bằng không Ninh Khuyết thật chẳng biết xoay xở ra sao.
Thông qua những lần trò chuyện ấy, Ninh Khuyết ngày càng hiểu biết hơn về những tri thức trong lĩnh vực tu hành, ví như những cách mà người tu hành dùng ý niệm để khống chế nguyên khí đất trời, ví như hóa ra người tu hành có thể lợi dụng một số loại vật phẩm đặc thù để tăng cường mối liên hệ giữa bản thân và thiên nhiên, lại ví như kiếm sư làm sao để sử dụng ý niệm nén nguyên khí thành sợi dây vô hình rồi sau đó buộc lên thanh phi kiếm sắc bén mỏng manh.
Những vật phẩm đặc thù dùng để tăng cường mối liên hệ giữa người tu hành và trời đất cũng không cần một tiêu chuẩn nghiêm khắc nào, Hạo Thiên đạo hay dùng phất trần, kiếm gỗ, Phật môn lại thích tràng hạt hay mõ, còn những thứ như bùa, phi kiếm thì thuộc loại thông dụng phổ biến nhất, hiếm thấy và kì lạ hơn, một số người tu hành lại sử dụng bút, nghiên, pháp trượng…, đủ loại trên đời.
- Dùng niệm lực phong ấn nguyên khí đất trời vào trong lá bùa, đó là phù sư, phong ấn nguyên khí vào trận pháp, đó là trận sư, ngưng tụ nguyên khí vào phi kiếm, đây là kiếm sư, trực tiếp điều khiển nguyên khí bằng niệm lực, đó là niệm sư, dùng...
Lão già Lữ Thanh Thần tay bưng chén trà xanh, lưng dựa vào cửa sổ, dáng vẻ cực kì hưởng thụ, miệng chậm rãi giảng giải.
- Này, này, này, không phải ngài đang nói giỡn đấy chứ? Thế lỡ đem nguyên khi phong ấn vào cái bô để chiến đấu thì gọi là gì sư? Xí sư hay là bô sư?
Hai người già trẻ trò chuyện lâu ngày tự nhiên thành thân thiết, Ninh Khuyết dần dần lại tìm về bộ mặt lưu manh đầu đường xó chợ của mình, miệng gã cắn một cây bút lông đầy mực tàu, tay phải quơ quơ biểu thị mối nghi vấn mạnh mẽ trong lòng mình.
Lão già bỏ chén trà xuống, trừng mắt nhìn tên trai trẻ:
Bỗng lão nhíu mày, buông tờ giấy xuống rồi nhìn về phía rèm che cửa sổ, nói:
- Vào đi.
Ninh Khuyết chui vào trong xe, chống tay ngồi xuống vị trí quen thuộc hàng ngày, hắn im lặng một lúc rồi mở miệng:
- Lữ tiên sinh, trong lòng vãn bối luôn có điều thắc mắc, nếu vãn bối thực sự không có tiềm chất tu hành, tại sao ngài lại chịu dạy vãn bối nhiều điều như vậy?
Nói đến đây, gã thiếu niên chợt ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, giọng run run:
- Phải chăng ngài nhận thấy thiên phú dị bẩm nào đó ở vãn bối nên mới nhìn bằng con mắt khác?
Lão già Lữ Thanh Thần trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn, khóe môi giật giật, một lúc sau mới do dự hỏi:
- Dị bẩm của ngươi... ở chỗ nào cơ?
Lần này đến phiên Ninh Khuyết giật mình, hắn há hốc miệng nhìn lão già, bối rối hỏi lại:
- Nếu vãn bối biết dị bẩm của mình ở chỗ nào, hà tất còn phải tới đây hỏi tiên sinh?
Lão già đưa ngón tay gầy quắt chỉ vào mũi gã thiếu niên, môi run rẩy một lúc lâu, không biết phải nói gì cho phải.
- Lữ tiên sinh, thực ra vãn bối là một người có rất nhiều bí mật. - Xem ra Ninh Khuyết tuyệt không muốn bỏ rơi cái hy vọng thuyết phục một vị cao nhân cảnh giới Động Huyền tin rằng mình là nhân vật nam chính lúc nào cũng có thiên phú tài năng đầy mình, chỉ chờ khai quật, hắn căng thẳng gãi tai, nói tiếp - Sau khi rời khỏi Vị Thành, trong mắt người khác vãn bối là một kẻ vô cùng lười biếng, dường như lúc nào cũng mệt mỏi buồn ngủ, ngay cả lúc đánh xe ngựa cũng muốn ngủ gật, nhưng sự thật không phải như thế, kỳ thực những lúc tưởng chừng gà gật ấy vãn bối đều đang tiến hành minh tưởng.
- Ấy, ngài đừng lộ ra vẻ mặt đó chứ, chuyện này là sự thực, sự thực cả đấy... Ngài cũng biết sống ở nơi biên giới chẳng có thứ gì để giải trí cả, mỗi ngày vãn bối đều viết vài chữ, một là vì vãn bối thông thạo chuyện đó, hai là nó khiến vãn bối thấy thư thái dễ chịu trong lòng hơn, trừ việc đó ra, mỗi khi có thời gian vãn bối đều đọc “Thái thượng cảm ứng thiên”, ngài hẳn cũng biết “Thái thượng cảm ứng thiên” khá khô khan nhàm chán, do đó bình thường trông vãn bối có vẻ giống như ngủ gật, nhưng giờ nghĩ kĩ lại, hẳn không phải là ngủ thật...
Ninh Khuyết nhìn lão già bằng ánh mắt thành khẩn chân thật nhất rồi nói tiếp:
- Bởi vì cứ mỗi khi vừa đi vào giấc ngủ, vãn bối đều cảm thấy nhà cửa đồ vật bên người luôn dần dần lùi ra rất xa, toàn bộ thế giới cuối cùng biến thành một cõi trời đất trong nó có ta, trong ta có trời đất, vãn bối còn loáng thoảng cảm thụ được một loại hô hấp có nhịp điệu thần bí nào đó...
Vẻ mặt Lữ Thanh Thần dần biến thành tin tưởng, tiến hành minh tưởng trong khi ngủ tuy cực kì hiếm thấy nhưng trong điển tịch của Hạo Thiên đạo, không phải là không có ghi chép nhắc đến.