Tướng Dạ

Chương 125 : Một giấc mộng

Ngày đăng: 03:01 19/04/20


Suốt mấy ngày quay cuồng giữa thất vọng và hy vọng, tâm trạng của Ninh Khuyết không được tốt cho lắm, sau thông suốt rồi hắn lại thấy thoải mái như xưa, nhưng bất kể vui vẻ hay buồn bã, đích thực đều là cái cớ rất xác đáng để làm vài chén rượu, lại gặp đúng dịp bệnh cũ của Tang Tang tái phát, đôi chân nàng lạnh cứng hệt như cành cây trong băng giá, thế là hai chủ tớ liền khui nắp một bình rượu mạnh, uống với nhau một trận đã đời.



Dẫu bình rượu mạnh bị cô thị nữ nhỏ xơi quá nửa nhưng Ninh Khuyết vẫn bại trận, hắn là kẻ đổ gục xuống trước, Tang Tang đành khó nhọc dìu hắn lên tấm đệm rồi choàng thêm chăn bông, sau đó chính nàng cũng chui vào theo, đôi chân theo thói quen lại ấp vào lòng hắn.



Trong giấc ngủ tràn đầy hơi rượu, Ninh Khuyết có một giấc mơ.



Trong mơ, hắn lại thấy vùng biển rộng ấm áp kia xuất hiện bên mình, nhưng hắn không phí công đưa tay tìm cách chạm vào nó như trước kia nữa, có lẽ do những lời của lão già Lữ Thanh Thần đã phát huy tác dụng, Ninh Khuyết biết chắc mình đang mơ, hắn đứng trên vùng biển ấm áp đó với tư cách như một người khách lạ, dùng ánh mắt bàng quan bình tĩnh quan sát xung quanh.



Hắn còn nở nụ cười, nói:



- Toàn là ảo giác cả, đừng mong hù được ta.



Có lẽ do đây là lần đầu tiên bình tĩnh quan sát mọi thứ nên Ninh Khuyết bỗng thấy rõ mồn một hình dáng của vùng biển, vùng biển vô biên vô hạn chiếm cứ toàn bộ không gian đó không ngờ có màu xanh lục chứ không phải màu lam, màu sắc vừa đậm vừa trong, lấp lánh như ngọc.



Đứng giữa một khoảng trùng khơi xanh lục, Ninh Khuyết không cúi xuống đưa tay kiếm tìm những dòng chảy lấp lánh đó mà chỉ yên lặng nhìn chúng, trong lòng thầm đoán chúng sẽ chảy bao xa, chảy tới đâu, và cuối cùng biến thành hình dạng gì.



Bỗng nhiên, trên biển mọc ra hai đóa hoa trắng muốt, cánh hoa thuần một màu trắng như tuyết, không hề pha lẫn một chút tạp sắc nhỏ nhoi nào, nhụy hoa cũng không rực rỡ nhiều màu như những đóa hoa thông thường, tất cả chỉ có một màu trắng đơn điệu, khô khan.



Nước biển dường như đang lặng lẽ vỗ về gốc hoa, nếu như hai hóa hoa ấy có gốc rễ, hẳn chúng đang thấy vô cùng thoải mái dễ chịu. Hai đóa hoa đang lớn lên bằng một tốc độ khủng khiếp, thậm chí dùng mắt thường cũng nhận thấy được, từng cánh từng cánh hoa theo nhau rơi xuống, mỗi cánh rơi xuống mặt nước lại biến thành một đóa hoa mới, loài hoa màu trắng này cứ thể sinh sôi mở rộng, chiếm cứ toàn bộ không gian ngoài khơi trong tầm mắt hắn, kéo dài tận đến chân trời.




Một dải màu đen từ phía chân trời dần dần tràn tới, trông hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt, chỉ có điều màu đen đó là màu đen tuyệt đối, cũng giống như những đóa hoa trắng hắn thấy khi bắt đầu giấc mộng, không hề tồn tại tạp sắc, giống như cái đen tối trong góc sâu nhất của giấc mộng con người.



Đám người đang nhìn trời tỏ ra hết sức sợ hãi, Ninh Khuyết cũng hết sức sợ hãi, nhưng sợ hãi điều gì? Chính họ cũng không biết.



Ninh Khuyết nhìn quanh, cố tìm kiếm người đã nói với mình lúc trước, hắn muốn hỏi người đó thật ra đang xảy ra chuyện gì, tại sao trời lại sắp đen? Nhưng bất kể hắn có cố gắng thế nào cũng không thể tìm được người đó, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng vô cùng to lớn đang rời khỏi đoàn người, rời khỏi hoang nguyên.



Hắn hướng về phía bóng lưng đó, lớn tiếng hô lên:



- Này! Này! Là ngươi sao? Chuyện này là chuyện gì vậy?



Gã đàn ông cao lớn đó không quay lại, bóng lưng gã trông vô cùng hiu quạnh, cứ thế đi miết đến lúc mất tăm, nhưng tiếng hô của Ninh Khuyết lại làm kinh động đám người đang ngẩng đầu nhìn trời trên hoang nguyên, có kẻ oán giận nói:



- Trời sắp đen, ngươi không tử tế được một chút sao, sao cứ phải quấy rầy giây phút yên bình cuối cùng của chúng ta vậy, thật là một thằng nhóc đáng ghét!



Số người oán giận cũng không nhiều lắm, đại đa số người trên hoang nguyên thôi không nhìn trời mà rời ánh mắt, giật mình nhìn Ninh Khuyết, trong những ánh mắt đó tràn đầy cảm xúc kì lạ, có ánh mắt càng lúc càng kinh ngạc, có ánh mắt càng lúc càng cháy bỏng, thậm chí có những đôi mắt từ từ đẫm lệ. Hai bên Ninh Khuyết, một gã đồ tể và một tên nát rượu đứng lặng lẽ nhìn hắn, dường như đang chờ đợi hắn nói tiếp điều gì, tất cả những ánh mắt xung quanh đều tập chung lên thân Ninh Khuyết, giống như hắn là hiện thân cho một niềm hy vọng không tên.



Bị ánh mắt của toàn bộ thế giới tập chung vào, cảm giác rất kì quái, bị coi là hy vọng gì đó, cảm giác rất quái dị, trong một chớp mắt, Ninh Khuyết bỗng thấy mình trở lên vô cùng vĩ đại cao thượng, thậm chí là thần thánh, nhưng hắn vốn là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, hơn nữa hắn cũng chẳng biến trong cái thế giới đen tối này rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì thế trong lòng hắn vô cùng sợ hãi không yên, một cơn đau xé ngực vỡ tim bỗng nhiên ập tới.