Tướng Dạ

Chương 138 : Rượu hoa nhắm với hạt dưa, chuyện thường trong dự liệu

Ngày đăng: 03:01 19/04/20


Vào thanh lâu là để điều tra hành tung của Trương Di Kỳ, vào thanh lâu là để báo thù cho Trác Nhĩ, vào thanh lâu để tìm lại công bằng cho những người dân thôn làng bị thảm sát, vào thanh lâu để đem lại chính nghĩa cho người chết oan trong phủ tướng quân...



Ninh Khuyết vừa đi vừa lẩm bẩm biện hộ cho mình, nhưng rất nhanh hắn liền thành khẩn nhận ra mấy cái cớ này thực là thối hoắc, nếu hắn còn cố lừa mình lừa người như vậy, e rằng gã Tiểu Hắc Tử kia có ở âm ty cũng phải mò lên đá mấy phát vào mông hắn.



Vì liên tục suy nghĩ miên man, vì sắp tự tay mở ra một trang mới cho cuộc đời mình, tâm trạng của Ninh Khuyết rất căng thẳng, đến lúc vào trong thanh lâu rồi mới nhớ ra vẫn chưa kịp xem tòa lâu có tên là gì, trên thực tế thanh lâu này không hề treo bảng hiệu.



Dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của hai gã sai vặt, Ninh Khuyết đi qua một cái sân nhỏ, bước vào trong tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.



Liếc qua đại sảnh một lượt, tuy ngoài mặt Ninh Khuyết vẫn tỉnh bơ nhưng trong lòng khá bất ngờ, hắn nhận ra tòa thanh lâu này bên ngoài ồn ào nhốn nháo nhưng bên trong lại cực kì yên tĩnh, có vẻ khác xa những thanh lâu bình thường. Đương nhiên, Ninh Khuyết chưa từng vào thanh lâu bao giờ, năm xưa chỉ một lần khi dẫn Tang Tang đi chữa bệnh và mua cuốn Thái thượng cảm ứng thiên là có dịp đứng xa xa nhòm vào nhà thổ ở Xương Bình, như vậy nói một cách chính xác phải là thanh lâu này khác xa với tưởng tượng của hắn.



Trong đại sảnh, đèn đuốc giăng giăng, đàn sáo du dương thanh nhã mà không dâm loạn, trên sân khấu phủ thảm đỏ giữa sảnh, mấy cô gái eo lưng yểu điệu đang ngồi gảy đàn, tâm hồn họ đắm chìm trong khúc nhạc, nét mặt đầy dịu dàng thùy mị, không hề có chuyện đánh mắt đưa mày khêu gợi với đám khác túm năm tụm ba đứng đầy bên dưới.



Bước vào đại sảnh, dường như toàn bộ thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, tiếng nói tiếng cười của những cô nương đứng tựa lan can vẫy khăn hồng trêu ghẹo hắn đã lùi tới một cõi xa xăm nào đó, gần như không thể nghe thấy, ngay sau đó, trên lầu chợt vang lên những tiếng bước chân rất nhỏ, Ninh Khuyết đoán chắc mấy cô nương đó đang lộn lại phía này nhìn mình, hắn lập tức cúi đầu che giấu sự bối rối ngượng ngập đang hiện rõ trên nét mặt.



Gã sai vặt tới bên Ninh Khuyết lễ phép hỏi hắn cần phục vụ điều gì, không hề có chuyện thấy hắn ít tuổi và bị các cô nương trêu ghẹo mà tỏ ý bất kính, Ninh Khuyết nắn túi bạc trong ống tay áo, lòng thầm nghĩ với mấy chục lượng bạc bòn rút được từ Tang Tang chẳng thấm tháp gì trong cái chốn ăn chơi tiêu xài này nên hắn chỉ tùy tiện chỉ vào một bàn kê trong góc phòng.



Một bình rượu trắng, hai đĩa hạt dưa, bốn đĩa bánh ngọt điểm tâm, một chiếc khăn lạnh, tất cả đều được trang trí hết sức thanh nhã đẹp mắt, ngay cả chiếc hộp đựng hạt dưa cũng là đồ sơn mài tinh tế, trên lớp sơn đen điểm xuyết những đóa hoa đào đỏ thắm. Vỏn vẹn có mấy món đã khiến Ninh Khuyết phải xì ra tới bốn lượng bạc, nhưng hắn cảm thấy hết sức thỏa đáng bởi lẽ thái độ phục vụ và sự xa xỉ hào hoa nơi đây khiến một thằng nhóc nghèo khổ phải sống quá nhiều năm ở cái xó biên ải khỉ ho cò gáy được hiểu thế nào là hưởng thụ.




- Ngươi là thiếu niên nhỏ tuổi, nếu muốn một cô xấp xỉ tuổi mình tất nhiên cô nương đó chỉ mới vào nghề, không ngờ người anh em lại có sở thích uống nước suối trong mới khơi nguồn, hô hô.



Ninh Khuyết nhăn mày, đang định trình bày quan điểm nhân sinh gió xuân mấy độ trong tưởng tượng của mình thì bỗng một cô nữ tì hớt hải chạy từ trên lầu tới bên bàn họ, ỏn ẻn nói:



- Thưa công tử, Giản đại gia có lời mời.



Đang sắp sửa bước vào trang sách mới của cuộc đời dưới sự giúp đỡ của một vị công tử tốt bụng thì bỗng nhiên bị cô nữ tì tàn nhẫn chắn ngang, Ninh Khuyết há hốc mồm, trong đầu lập tức nghĩ tới vô số tình tiết trong những câu chuyện xưa, những nhân vật nam chính mỗi khi hứng chí bừng bừng bước vào thanh lâu đều gặp phải một con kì đà cản mũi của riêng mình, hậu quả là miếng mỡ gần tới miệng mà không cách nào ăn được, những thứ ngăn cản bước chân tiến tới cuộc sống của người đàn ông đích thực đó bao gồm thanh lâu đột nhiên bốc cháy, cao thủ phát điên đánh nhau, kĩ nữ ghen tuông tranh giành, sư tử cái trong nhà sổng chuồng mò đến...



Nghĩ tới đó, hắn cảm thấy hết sức uể oải, tương lai quả nhiên vẫn đầy u ám, chẳng còn đầu óc đoán xem vị Giản đại gia cho mời mình là ai, trong khi đó, đám khách ngồi quanh đại sảnh nghe thấy cái tên Giản đại gia ánh mắt đều sáng hết lên, có kẻ khó hiểu, có kẻ vui mừng, nhưng tất cả đều dùng ánh mắt hâm mộ thậm chí ghen tị nhìn chằm chằm vào Ninh Khuyết.



Gã công tử kia ngẩn ra, sau đó vỗ vỗ vai Ninh Khuyết, ghen tị nói:



- Số ngươi thật tốt!



Ninh Khuyết bị một chưởng mang theo oán niệm nồng nặc đó vỗ tỉnh, lúc này hắn mới để ý đến nét mặt của đám người trong sảnh, trong lòng thấy nao nao đồng thời cũng nảy sinh sự tò mò vô tận đối với vị Giản đại gia kia, tất nhiên kèm theo những tưởng tượng vô cùng ướt át.