Tướng Dạ

Chương 143 : Ngự sử Trương Di Kỳ vào rọ

Ngày đăng: 03:01 19/04/20


Nghĩ thông rồi, lòng Trương Di Kỳ gần như chết lặng, lão ngay lập tức buông bỏ ý định leo trèo luồn cúi trong chốn quan trường, một lòng một dạ hưởng thụ lạc thú cuộc đời, thậm chí dám không để ý sắc mặt vợ dữ trong nhà cưới về liền lúc mấy cô hầu thiếp, rồi cách một đoạn thời gian lại vào trong thành Trường An, đến tòa thanh lâu trứ danh vùng vẫy một phen cho thỏa.



Chỉ có điều cuộc sống chơi gió thưởng trăng, chén rượu túi hoa mơ màng vẫn cần tiền bạc và chức quan làm bệ đỡ nên Trương Di Kỳ không muốn bị người khác nắm được thóp, loại chuyện ngự sử đi chơi gái này bảo to thì là to, bảo nhỏ thì là nhỏ, nhưng đó là ưu đãi dành cho những ông quan khác, còn với lão, nếu bị vị hoàng đế trong cung cấm kia phát hiện thì ông ta chắc chắn sẽ ném bẹt lão trở lại mặt đất không thương tiếc đồng thời còn tặng kèm thêm vài cái đạp. Cũng vì thế, mỗi lần ngự sử đại nhân rời phủ tìm vui là một lần nhìn trước ngó sau, cẩn thận từng li từng tý, y hệt một tên ăn trộm.



Không phải nói quá, Trương Di Kỳ chắc chắn là vị quan đi chơi thanh lâu cẩn thận nhất trong thành Trường An, cũng là người khó nắm được hành tung nhất, thế nên Trác Nhĩ đến chết vẫn không tra được nơi lão thường lui tới, Ninh Khuyết cũng vì đó tiêu tốn mất mấy ngày và không ít tiền bạc.



Một cỗ xe ngựa dừng lại ngoài cửa lách Hồng Tụ Chiêu, ngự sử Trương Di Kỳ trong bộ dáng được cải trang thành một phú ông xuống xe khệnh khạng bước vào, lão phất phất tay về phía sau, đám hộ vệ tùy tùng đã thành thói quen liền tự tản ra đi tìm quán cơm trong ngõ ngồi chờ đợi.



Trương Di Kỳ vào trong liền bảo gã dẫn đường ly khai, lão nhằm hướng con đường đá ven suối lấp ló phía sau bức tường trúc xanh rì bước tới, đến lúc này, ngự sử oai phong đã hoàn toàn chuyển hóa thành khách quen chơi gái, vẻ mặt yêu nước thương dân đã mất tăm mất tích, chuyển ngay thành một bộ mặt sung sướng khoái trá.



Do quá thuộc đường đi nước bước nên tất nhiên lão không cần người dẫn đường, thêm nữa lão cũng sợ bị người khác thấy, phía sau Hồng Tụ Chiêu đều là những tiểu viện nằm biệt lập, cực kì riêng tư kín đáo, hơn nữa mỗi lần tới chơi Trương Di Kỳ đều hẹn trước, tránh gặp phải cảnh khó xử hai con ngựa đực cùng mò ăn một cái máng.



Về vấn đề an toàn lão lại càng không quan tâm, công tác trị an của thành Trường An trước nay đều tốt vô cùng, ngoại trừ mấy gã ngu ngốc thỉnh thoảng rửng mỡ chơi trò cắt tay áo quyết đấu, ba khu vực bắc, tây, nam trong thành hiếm khi xảy ra án mạng, mà tòa thanh lâu Hồng Tụ Chiêu càng không kẻ nào dám đến gây sự.



Ai chẳng biết sau lưng ông chủ Hồng Tụ Chiêu có chỗ dựa là phủ Trường An, mà cái bóng sau lưng vị Giản đại gia còn khổng lồ hơn, chính là hoàng hậu nương nương dưới một người trên vạn người, tuy tứ công chúa đã trở về từ thảo nguyên nhưng ngoại trừ nàng thì kẻ nào có gan giỡn mặt với Giản đại gia?



Vị Giản đại gia này khiến người ta khó mà đo được sự nông sâu, sau khi bị tiên đế ép buộc rời khỏi Nam Tấn về đây liền lập lên danh tiếng đoàn ca vũ đệ nhất thiên hạ cho Hồng Tụ Chiêu, mấy năm nay nàng lại một tay dạy dỗ ra vô số hoa khôi, mạnh mẽ đoạt lấy quá nửa ánh hào quang của giới buôn gió bán trăng trong thiên hạ, mà điều khiến Trương Di Kỳ khâm phục nhất ở nàng là một nhân vật tú bà từ đầu tới chân lại có thể thoải mái ra vào cung cấm, thậm chí người ta còn đồn đại nàng và hoàng hậu nương nương lúc gặp mặt luôn gọi chị xưng em!
Hôm nay cô nương Thủy Châu Nhi thêm một lần nữa từ chối yêu cầu được bao riêng của lão, tâm trạng Trương Di Kỳ vì thế rất xấu, lão chửi thầm:



- Chẳng phải là một ả kỹ nữ thối tha cho ngàn thằng đè vạn người cưỡi hay sao, có cái gì kiêu ngạo chứ, bản quan đã tiêu không biết bao nhiêu bạc trên người ngươi như vậy mà ngươi còn nguây nguẩy từ chối, thật không biết đạo làm người.



- Chê chức quan của bản quan nhỏ quá à? Đúng là thứ đàn bà thiếu hiểu biết, ta là ngự sử đại nhân tòng lục phẩm, đổi sang bất cứ một bộ một đường nào chẳng được làm quan chính tứ phẩm, không, quan lớn tòng tam phẩm ấy chứ!



Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra đánh kẹt một tiếng.



Tiếng bước chân êm ái vang lên hướng về phía chiếc giường.



Trương Di Kỳ chấm dứt bài chửi, lão nhắm mắt chờ hưởng thụ, lúc tấm khăn ấm nóng áp lên lưng, lão không nhịn được phải phát ra tiếng rên rỉ đầy khoan khoái.



Nhưng đó là tiếng rên rỉ cuối cùng của ngài ngự sử.



Bởi vì có thêm một chiếc khăn nóng khác đã nhét vào miệng lão, rồi một cơn đau thình lình bỗng truyền tới từ khắp tứ chi, ngự sử đại nhân nhanh chóng bị trói gô trên giường.