Tướng Dạ

Chương 152 : Đình Xuân Phong, lão Triều Tiểu Thụ

Ngày đăng: 03:01 19/04/20


Ninh thiếu ngửa mặt lên nhìn người trung niên hỏi:



- Muốn giết người thì mau động thủ đi, còn đứng trước cửa hàng ta làm gì?



Nam tử trung niên đáp:



- Ta đợi mưa tạnh, đồng thời đợi mấy người nữa.



- Thông thường càng đợi mưa tạnh thì mưa càng không tạnh, đợi người đến thì người lại không đến.



Ninh Khuyết có lòng tốt khuyên nhủ.



- Người không đến nhất định là người không biết đạo lý.



Nam tử trung niên mỉm cười, nói:



- Thế nên ta và ngươi có thể hàn huyên với nhau một vài câu chân thật được chứ? Không cần dùng kiểu dò thám như mấy tên khổ hành tăng kia được không?



- Cái này là do thái độ rồi, ta cũng không thích đi tới đi lui trong núi mây đâu.



Ninh Khuyết cười cười đáp lại:



- Nhưng ta không thích mình thì ngồi chồm hổm, còn người khác thì đứng để nói chuyện, nhìn lên hơi mỏi cổ đó.



- Vậy ngươi đứng lên đi.



- Tại sao ngươi không ngồi xuống?



Nam tử trung niên cười một cái, trực tiếp ngồi chồm hổm xuống không do dự, vạt áo thanh sam ướt nhẹp được vắt lên cánh cửa phía sau Lão Bút trai. Hắn nhìn khuôn mặt ngây ngô của Ninh Khuyết nghiêm túc nói:



- Bây giờ ta đang cố hết sức.



Ninh Khuyết vẫn cúi đầu ăn mì, chờ câu nói tiếp theo.



- Rất nhiều nhân vật tai to muốn biết thái độ của ta, nhưng tình huống bây giờ lại không cho phép ta biểu lộ điều gì, vậy nên ta đang bị bao vây. Ta và các huynh đệ trước giờ làm việc rất sạch sẽ, quan phủ muốn dùng luật để trị tội là không thể. Bọn họ quyết định thừa dịp trận mưa kéo dài này mà tiêu diệt ta lúc nửa đêm. Mấy tên đối thủ ở nam thành và tây thành cũng kéo qua rồi.



- Người của ngươi đâu?



- Vài ngày trước đã chết mấy người, phần lớn các huynh đệ còn lại đều làm việc ở quan phủ. Việc vây bọn họ trong quân doanh và nha môn đối với mấy vị tai to kia lại quá đơn giản. Thế nên tối nay ta có rất ít người.



Mưa đêm vẫn tí tách rơi và dường như càng lúc càng lớn hơn. Mấy người nam tử trung niên đang chờ tựa như không thể bình tĩnh được nữa, nhưng hình như người kia cũng không thèm để ý. Người trung niên cất lời rất ôn hòa, không che giấu điều gì. Sau đó, hắn nhìn Ninh Khuyết ở bên cạnh, mỉm cười nói:



- Nhưng đây cũng không phải là vấn đề. Vấn đề quan trọng nhất là ta cần một người bên cạnh nhưng vẫn chưa tìm thấy.



Ninh Khuyết nhìn thoáng qua bội kiếm được giắt ngay lưng người trung niên, hắn đoán hẳn thanh kiếm bên trong rất nhỏ.
- Ngươi không cần cẩn thận như vậy. Chỉ cần tối nay ta và ngươi còn sống, sau này ngươi cũng không xúc phạm đến luật pháp đại Đường, làm xằng làm bậy thì cả thành Trường An này, thậm chí đế đô Đại Đường cũng không có người nào tới tìm ngươi nữa.



Nghe mấy lời này, Ninh Khuyết thầm nghĩ: "Ai dám nói sau lưng bang phái lớn nhất Trường An không có chỗ dựa chứ?"



Nhưng hắn cũng không lấy khăn bịt mặt ra để quang minh chính đại đi giết ngươi, âm thanh khàn khàn từ sau khăn bịt mặt phát ra:



- Ta vốn quen cẩn thận.



Lão Triều Xuân Phong Đình cười cười, không khuyên gì nữa.



Đêm xuân u tĩnh sớm bị tiếng mưa tí tách làm ồn, lúc này lại có thêm tiếng bước chân. Ninh Khuyết đi ra trước cửa, Triều Tiểu Thụ mở cây dù bằng giấy dầu ra, sau đó hai người đồng thời cất bước đi trong đêm khuya và mưa gió.



Tang Tang đi ra, đứng ngay sát cửa nhìn ra bên ngoài, hai tay tiểu nha đầu này còn bưng một cái nồi lớn. Nhìn thấy trên bàn còn rất nhiều thức ăn, lại nhìn sang thân ảnh đang đi trong đêm to gió lớn, nàng lo lắng hô to:



- Thiếu gia, ngươi còn chưa ăn xong!



Ninh Khuyết quay đầu lại nhìn nàng, cười cười:



- Cứ để đó, lát về ăn tiếp.



Tang Tang ôm cái nồi lớn, bả vai nhỏ gầy tựa vào cánh cửa đã bị nước mưa làm ướt la lớn:



- Lạnh không dễ ăn đâu!



Ninh Khuyết phất phất tay, cười lớn tiếng nói:



- Vậy nhớ hâm nóng lại đi, lát về ta sẽ ăn.



Tang Tang mím cái miệng nhỏ nhắn lại thật chặc, kinh ngạc nhìn thân ảnh đang rời xa, cuối cùng quát lên:



- Ta sẽ để nhiều hành vào, thiếu gia, người nhớ ăn đó!



Ninh Khuyết không trả lời nữa, nhưng nụ cười ẩn trong đôi mắt màu đen lộ ở bên ngoài khăn bịt mặt màu đen càng lúc càng đậm. Đêm càng lúc càng tối hơn, mưa gió càng lúc càng to hơn, hắn bỗng nhiên mở miệng, hỏi:



- Tiểu Thụ, bây giờ chúng ta đi đâu?



- Xuân Phong Đình.



Lão Triều bình tĩnh đáp lại:



- Nhà ta ở đâu...địch nhân sẽ ở đó. Ngoài ra, ta đề nghị ngươi gọi ta là Lão Triều vì ngươi mới chính là một cái cây nhỏ.



Cơn mưa vẫn kéo dài xuống ngừng, cũng không biết Xuân Phong Đình kia là nơi như thế nào.