Tướng Dạ
Chương 164 : Ngự Thư phòng
Ngày đăng: 03:02 19/04/20
Tối hôm nay thành Trường An bảo đảm rất náo nhiệt, trải qua trận chiến vừa rồi Ninh Khuyết cảm thẩy rất mệt mỏi, nhưng ánh đao trong đêm mưa mang theo máu tươi khiến hắn cảm thấy rất hưng phấn, tưởng tượng lại tất cả quá trình xảy ra trong phường thị, lại suy đoán tới át chủ bài của Triều Tiểu Thụ, lại căng đầu phỏng đoán mai sẽ được đưa tới nơi nào, nhưng dù suy nghĩ ra sao, dùng cách gì cũng không khiến hắn ngủ được.
Đem cách hắn không xa Tang Tang lay tỉnh cùng hắn trò truyện một lúc, nói một hồi hắn cũng chẳng nghĩ thông thêm được chút nào, Tang Tang nhìn hắn thần sắc tiều tụy nhưng không ngủ được, nghiêng đầu nghĩ một lát sau đó choàng kiện áo mỏng bước xuống đất, khi trở lại đã cầm theo một vò rượu mạnh, hai người ngồi hai góc giường bắt đầu uống. Cũng giống nhiều lần trước, đa số rượu đều trôi tuột vào bụng của Tang Tang, Ninh Khuyết chỉ uống vài ngụm tranh luận vài câu, cuối cùng cũng đã thiếp đi.
Buổi sáng ngày thứ hai, mưa rả rích nhiều ngày tới hôm nay bỗng tắt, bầu trời cao xanh dần hiện ra từ những đám mây u ám, mặt trời nhô cao chiếu những tia nắng tung tăng như những chú chim non xuống ngọn cây xanh mướt, một chiếc xe ngựa lặng lẽ không tiếng động dừng tại trước cửa Lão Bút Trai, một tên sai vặt trong bộ dáng thiếu niên tuấn tú đi xuống. Hắn không gõ cửa tiếng nào liền lập tức đẩy cửa gỗ đang khép hờ tiến vào, nhìn chủ tớ hai người đang nằm trên giường, hắn hơi ngưỡng cằm lạnh lùng nói:
- Đi thôi.
Vậy ra đây là kẻ mà Triều Tiểu Thụ bảo tới đón mình, Ninh Khuyết nhìn tên sai vặt trước mặt, chú ý tới vẻ mặt có vẻ an hòa nhưng lại lộ ra vài phần ngạo khí của đối phương, từ thế đứng cùng cục hầu nơi cổ có chút khác biệt so với người thường, hắn có thể phán đoán ra tên này hẳn là một tên tiểu công công nào đó trong nội cung.
Đã biết rõ chân tướng hậu trường của Triều Tiểu Thụ đêm qua, hôm nay lại có một tên thái giám tới đón mình, Ninh Khuyết tự nhiên sẽ không cảm thấy quá khiếp sợ, hắn chỉ đang suy nghĩ có hay không đi nhét ít hồng bao mà thôi.
Từ những câu chuyện tiểu thuyết mà hắn đọc được, trong ấn tượng của hắn luôn cho rằng câu “hoàng đến không vội thái giám vội” có một ý tứ khác, chính là hoàng đế còn dễ chọc, nhưng thái giám tuyệt đối khó dây vào. Nhân vật trong truyện xưa, bất kỳ ai phàm là gặp thái giám, không quan trọng là Tổng quản đại nhân, hay là tiểu dịch chấp sự đều phải lựa chọn thời điểm “không có khói lửa”(hào vô yên hỏa khí) mà đưa ra mấy tờ ngân phiếu, hoặc thậm chí là mấy thứ đồ chơi có màu sắc lung linh, điều phân vân lớn nhất của hắn là trên người mấy tên kia làm sao có nhiều chỗ để cất bạc như vậy?
Ninh Khuyết nhíu mày nhìn Tang Tang liếc qua một cái, ánh mắt vội thăm dò có phải cần chuẩn bị một chút gì đó hay không, Tang Tang trước giờ vốn vẫn là một người cực kỳ tích của, keo kiệt nên liền nghiêng đầu đi, tựa như không hề thấy gì. Lại nói, thiếu gia của nàng cũng không phải người hào phóng cho lắm, nên đắn đo một lúc nàng liền quyết định giả ngu, ít bạc dù gì vẫn là bạc.
Tên tiểu thái giám tùy tý đưa tay kiểm tra, đánh giá đồ đạc bên trong một lần, tựa như lão nhân gật đầu một cái, rồi bằng một giọng trong trẻo, hắn mở miệng nói:
Đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt hắn là hàng loạt giá sách cực cao được bố trí ngang dọc, kiểu cáng cực kỳ bình thường, đơn giản nhưng chất liệu lại vô cùng quý giá chính là “Đông tự hoàng hoa lê”, trên giá thì chằng chịt những sách vở cao thấp không đều, tất cả đều là những bản sách đơn lẻ cực kỳ quý báu, trân phẩm.
Trên bàn có để mấy tờ giấy, một cây bút lông còn đang thẫm mực nhuốm trong nghiên, mấy cây khác thì được đặt ngay ngắn trên giá, giấy ở đây là loại giấy Tuyên Châu, bút đích thị là Hoành Điểm Thuần Hào, mực là mực Thần Châu, nghiên là nghiên Hoàng Châu, bất cứ một thứ nào trong đó đều chính là cống phẩm trân quý.
Những thứ giấy, bút, nghiên, mực này nếu mang về ngõ Bốn Bảy bán thì không biết có thể kiếm được bao nhiêu nhỉ? Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn bốn phía, trong lòng không khỏi nảy sinh ra ý nghĩ xấu xa đó, chợt ánh mắt hắn bị hấp dẫn dừng lại tại bức thư pháp treo nơi tường.
Nhìn những bức thư pháp tuyệt thế được thu vào trong cung, hắn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, chậm chạp di động bước chân, ánh mắt hắn rơi vào những bút tích khi thì cứng cỏi, phác chuyết, khi thì vũ mị…Còn có những dấu tay đề ấn…Tay phải trong vô thức cũng đưa lên không trung múa may, trên mặt hắn tràn đầy thần sắc vui sướng, tán thưởng.
Nhìn lại phía trên bàn, hắn để ý tới năm chữ to được viết trên giấy, nhịn không được nhíu mày thì thào
- Trình độ thưởng thức của bệ hạ có lẽ cực cao…tuy nhiên năm chữ này viết thật sự chưa đủ lớn rồi.
- ----------------------------
Hào vô yên hỏa: một câu trong truyện Khánh Dư Niên của Miêu Nị. Câu này được trích trong truyện xưa. nam chính họ Tào lấy nữ nhân gọi Sơ Du.
N