Tướng Dạ

Chương 167 : Hoa nở nơi thiên đường(1)

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Sau lần phong ba xuất hiện tại Điện Chính Sự Đại Đường năm Thiên Khải thứ nhất, toàn bộ triều đình không biết có bao nhiêu quan viên sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, suy đoán cho kết cục của mình cùng thượng cấp, trong



Ngự Thư Phòng thiếu niên kia thì hưng phấn nhìn hết đông lại nhìn tây, đứng yên nơi Ngự Hoa Viên, Triều Tiểu Thụ lại dường như không hề cảm thấy chuyện gì, hắn trầm mặc đứng nhìn cái gọi là Hồ lớn kia, mỉm cười nhìn những con cá chép ngũ sắc nhảy khỏi mặt hồ, vượt long môn, rồi hạnh phúc rơi xuống hồ một lần nữa, cảnh chó vẫy đuôi chờ mong thức ăn rồi bỏ đi, chợt thở dài thườn thượt.



Mười mấy năm trước, hắn vào kinh khảo thí Thư viện lại gặp lúc vị hoàng đế kia đang ngao du Trường An lúc then chốt, vài chục năm sau, kẻ mà dưới kiếm hắn là vô số đầu người lại đang đứng lặng người trong màn đêm Trường An như một kẻ qua đường mặc một bộ thanh sam đang suy tư về nhân sinh, về con đường tương lai, trong lòng hắn tự nhiên hiện lên một ít cảm xúc, tự hỏi không biết con đường danh vọng kia có thứ gì mê người, có gì vinh quang? Lòng hắn bây giờ chỉ muốn quay lại đoạn thời gian lúc ban đầu ngày đêm một lòng khổ đọc chữ nghĩa.



Một âm thanh ngọc bội vang lên phá vỡ sự trầm mặc, từ phía xa thiếu nữ xinh đẹp - công chúa mang theo hai cung nữ chậm rãi đi tới. Ánh mắt Lý Ngư rơi lên trên người nam tử trung niên đang mặc một bộ thanh sam đã có chút bạc màu đang đứng nơi hồ, khẽ cười cùng hành lễ, nàng ôn nhu cất tiếng:



- Bái kiến Triều thúc thúc.



Tứ công chúa Đại Đường – Lý Ngư là người được thánh thượng rất sủng ái, dân chúng kính ngưỡng, nàng cho dù gặp Thân vương điện hạ cũng chỉ gọi một tiếng “Vương thúc” mà thôi, cách cư xử thân mật như trên cùng một người nam nhân quả thật chưa từng thấy qua.



- Thảo dân không dám.



Triều Tiểu Thụ nghiêng người nhường đường, mở miệng sợ sệt nói, thần tình trên mặt nhiều hơn nét sợ hãi, thân hình khẽ thẳng dậy, gió từ hồ thổi bay một góc thanh sam, làm gì có một chút cảm giác sợ hãi nào ở đây, chỉ là tăng thêm phần lễ độ, sự tôn kính một chút cảm giác cự nhân ngàn dặm.



Nhìn phản ứng của Triều Tiểu Thụ, hai tay Lý Ngư hơi cứng đờ, hai thị nữ phía sau đột nhiên biến sắc, tuy nhiên chưa kịp đợi hai nàng ta có phản ứng gì thì Lý Ngư đã tiến lên mỉm cười nói:



- Nhớ khi xưa còn bé, phụ hoàng thường để cho thị vệ ôm ta xuất cung chơi đùa, tại sòng bạc, đỗ trường ta có thấy qua thúc thúc vài lần, c điều lúc đó tuổi còn nhỏ nên cũng không để lại nhiều ấn tượng, Triều thúc thúc cũng đã từng bế qua nữ chất, sao hôm nay lại trở nên khách khí như vậy.



- Lời điện hạ thật khiến thảo dân hoang mang, thảo dân hà đức hà năng, không dám tự nhận mình là trưởng bối công chúa.



Triều Tiểu Thụ mỉm cười đáp lại, sắc trời phản chiếu xuống hồ nước sau đó đọng lại trên khuôn mặt anh tuấn không có tới một chút khiêm tốn nào của hắn, chỉ là hắn cố giữ lấy lễ nghi quân thần, cách biệt danh phận khiến hắn không dám bước qua ranh giới.



Lý Ngư càng tam phiên lưỡng thứ (nhiều lần) lấy lòng, Triêu Tiểu Thụ càng không mềm không cứng hồi đáp khiến không khí trên hồ trở nên hơi khẩn trương, thâm chí áp lực, Lý Ngư lẳng lặng nhìn khuôn mặt vị nam tử trung niên trước mặt, nhớ lại biểu hiện phẫn nộ, biểu hiện sự che chở đối với người này của phụ hoàng đêm qua đến nay khiến nàng càng thêm xác định địa vị trọng yếu của người này trong lòng phụ hoàng, phất tay ngăn cản sự tỳ nữ, nàng tiếp tục:



- Ta từ trên thảo nguyên mang về một ít thị vệ man tử, dường như vài ngày trước có người hỏi thăm bọn hắn một ít sự việc, nghe nói người này họ Trần, hình như là là huynh đệ của ngươi?”



Triều Tiểu Thụ trầm mặc đáp: “Hắn là huynh đệ của ta, Trần Thất.”



Nghe câu trả lời, Lý Ngư nở nụ cười, ánh mắt hướng về mặt hồ rộng lớn như biển kia, nhìn dưới nước cá bơi làm rung rinh lá sen hỏi:



- Thiếu niên kia được việc chứ?




- Nhưng giang hồ đủ xa, đủ lớn, cho nên tự do – Triều Tiểu Thụ mỉm cười trả lời



Lý Ngư lắc đầu nói: “Có thứ tự do như thế sao?”



Triều Tiểu Thụ nhìn nàng đầy yêu thương như nhìn tới vãn bối nói



- Không gò bó chính là tự do.











Tay Ninh Khuyết rất ngứa, đây là do thói quen nhiều năm tạo thành, nó ăn sâu tận cốt tủy, huyết mạch của hắn, căn bản không có cách nào trừ bỏ, chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng đau khổ.



Bên trong Ngự Thư Phòng an tĩnh, vắng lặng, hắn theo cửa ra vào quay trở về bàn học, lại từ bàn học đi tới giá sách, rồi từ giá sách đi tới cửa, ngón tay không ngừng chà sát bên trong tay áo nhưng không cách nào giảm bớt cảm giác ngứa ngáy từ sâu bên trong truyền ra.



Nhìn thấy trên tường mấy tấm bia danh gia, ngứa, nhìn xem bút lông tinh chuẩn vắt ngang, ngứa, ngửi ngửi mùi mực Thần Châu đặc thù, ngứa, sờ lên mép tờ giấy Tuyên Châu bị gấp nhỏ lại càng ngứa, ánh mắt hắn rơi lên bút tích của lão hoàng đế “Thời khắc cá vượt biển (Ngư dược lúc này biển)” năm chữ, hằng càng lúc càng ngứa, càng lúc càng khó có thể chịu đựng.



Làm sao trừ bỏ ngứa? Đáp án chí có chấp bút.



Nhưng trong Ngự Thư Phòng mà động bút lên sách vở của hoàng đế thực sự là một lựa chọn cực kỳ ngu xuẩn, có thể bị khiển trách nặng, thậm chịu chịu trừng phạt nghiêm trọng…nhưng hắn thật sự rất ngứa.



Lúc Triều Tiểu Thụ đàm luận ở ven hồ lựa chọn “tự do”, thì Ninh Khuyết lúc này đang thống khổ tìm lựa chọn.



- Viết xong rồi tranh thủ phi tang.



Tìm được cái cớ, Ninh Khuyết vui vẻ kêu một tiếng, hắn xông về phía thư án như một tên hảo hán nhào vào đống lớn thịt rượu mà cầm lấy bút, giấy, đoạn đem ngứa ngáy trong nội tâm hóa thành khoái ý, vung tay phát ra ra năm chữ vô cùng tinh tế.



“ Hoa nở nơi thiên đường”