Tướng Dạ

Chương 169 : Hoa nở nơi thiên đường(3)

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Nếu trong cuộc sống có những việc ngươi không thể nào kháng cự, vậy thì ngươi phải làm sao? Nếu như ngươi không quá cưỡng cầu. chăm chăm phảng kháng, như vậy không phải mọi thứ sẽ nhẹ nhõm hơn sao, dựa theo điều này, Ninh Khuyết thoát ra khỏi cảm giác buồn rầu cực nhanh, hắn gãi gãi đầu, ánh mắt lướt qua đầu vai Từ Sùng Sơn, xuyên qua cửa sổ của căn phòng u ám này hỏi:



- Có thể hỏi lại một điều nữa không?



Từ Sùng Sơn đáp lại ngắn gọn:



- Nếu được ta sẽ trả lời.



- Vì sao lại là ta? – Ninh Khuyết hỏi



Từ Sùng Sơn trả lời



- Lão Triều đánh giá ngươi khá cao, hắn cho rằng vận khí của ngươi dù ít thì thành tựu trong tương lại vẫn sẽ ở trên hắn, đồng thời qua sự tình đêm qua, Thường Tam, Trần thất cũng rất coi trọng ngươi, dựa trên quy củ thị vê, vô luận là ám thị vệ (làm việc bí mật) hay những thị vệ làm việc công khai, ý kiến của các bậc tiền bối đều tương đối được coi trọng hơn.



- Đại nhân.. – Ninh Khuyết vuốt trán nói:



- Nếu nhiều người biết rõ thân phận ám thị vệ của ta như vậy, ta muốn thỉnh giáo một điều, liệu chữ ám bên trong “ám thị vệ” có ý nghĩa là gì? Phải hay không muốn ta quay trở lại ngõ bốn mươi bảy đốt ít pháo, lại bày ra hai đạo hoành phi công bố cho toàn bộ người trong thiên hạ biết chuyện này?



Từ Sùng Sơn đương nhiên ngửi ra mùi bất mãn, tức giận của hắn trong lời nói, hắn khẽ nhíu mày giải thích:



- Đại Đường là nơi có quy cũ rõ ràng, coi như trong nội cung có người biết thân phận của ngươi thì hắn cũng không dám đắc tội bệ hạ mà vạch trần nó ra, về phần mấy người Thường Tam, sự trung thành của bọn hắn không cần phải bàn cãi nữa.



Ninh Khuyết lắc đầu, hạ tay xuống nói:



- Chỉ có thời gian mới là thước đo chân lý tiêu chuẩn.



- Vài chục năm đã đủ chứng minh chưa – Từ Sùng Sơn mặt không thay đổi nói:



- Bât quá những lời vừa rồi ta rất thích, đáng tiếc ngươi lại muốn khảo thi vào Thư viện, vậy nên thân phận của ngươi có chút thay đổi, nếu không, bằng vào sự thưởng thức của lão Triều cùng với những lời vừa rồi, ta thực sự muốn đem ngươi bồi dưỡng trở thành người kế nghiệp.



- Từ Sùng Sơn ta mặc dù xuất thân trong quân đội, huyết tính trước kia cũng còn lưu lại mấy phần, có thể ta không được mấy tiêu sái như lão Triều, liền ngươi là ai cũng không biết lại dám đem tính mạng mình ra giao, chức trách của thị vệ liên quan đến an nguy của hoàng thượng, cho nên cách làm của thị vệ đều là trước tiên là điều tra, đào lên lý lịch tổ tông mười tám đời của ngươi trước.



- Đáng tiếc đối với ngươi, tư liệu chỉ xác nhận từ lúc ngươi bảy tuổi, là cô nhi, còn về phần tổ tông thì không rõ, tuy nhiên biểu hiện của ngươi lúc còn ở Vị Thành rất tốt, chúng ra đánh giá rất cao.



Từ Sùng Sơn duỗi bàn tay to lớn vỗ vỗ lên đầu vai Ninh Khuyết nói:



- Lý lịch tòng quân của ngươi, quân công của ngươi trong mấy năm qua đủ để chứng minh sự trung thành của ngươi đối với Đại Đường, đối với bệ hạ.




- Có lẽ ngươi đã đúng.



...



...



Tại một góc nội cung, một vị đạo sĩ khoảng chừng bốn mươi tuổi đang bắt mạch cho hoàng hậu nương nương, đột nhiên lông mày hắn nhẽ nhướng, ngón tay rất vô lễ tại trên cổ tay đầy đã của hoàng hậu bấm một cái, giật mình quay đầu hướng về sau nhìn lại.



Hoàng hậu khẽ nhíu mày, nghĩ thầm quốc sư đại nhân vốn trước giờ luôn yên lặng, ôn hòa tại sao lại trở nên thất thố như thế?



Đạo sĩ nọ kinh ngạc nhìn một cái, đột nhiên dậm chân kêu than:



- Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, năm đó ta nên sớm khích lệ bệ hạ để hắn sớm ly khai, hoặc dứt khoát để cho hắn vào Thư viện…



- Dùng năng lực của Phu Tử, dùng ngộ tính của Tiểu Thụ, chắc hẳn hiện nay Đại Đường đã nhiều hơn một gã cường giả siêu cấp, thậm chí có thể cùng tên biến thái ở Nam Tấn tranh tài một phên, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, đáng tiếc đã qua vài chục năm rồi!



...



...



Ngõ hẻm bên ngoài Tẩy Y Cục, Ninh Khuyết ngồi trên xe ngựa kiên cường nhìn chằm chằm vào phía xa mấy con thú nơi mái hiên giống như sắp sống lại, sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, tim đập ngày càng nhanh, đột nhiên mọi cảm giác của hắn đều biến mất.



...



...



Trước cửa Chu Tước hoàng cung.



Nam tử trung niên quay đầu nhìn về mái hiên mấy con thạch thú bên trên phía chánh điện, cao giọng cười ha hả, tiếng cười dị thường tiêu sái, khoáng đạt, không có một tia tạp niệm, những con thú nơi mai hiên tựa như hiểu được ý tứ tiếng cười mà một lần nữa trở nên an tĩnh.



Cười tiêu sái mà bước, một bộ thanh sam bồng bềnh đi ra khỏi cửa chính hoàng cung.



Sau hôm nay, Trường An không còn vị Lão Triều Xuân Phong Đình nữa.



Thế gian này lại bắt đầu nhiều ra một vị cường giả nhìn cảnh hồ tiến vào cảnh giới Thiên Mệnh.