Tướng Dạ

Chương 17 : Đêm uống rượu, mơ thấy một vùng biển cả

Ngày đăng: 03:01 19/04/20


Nhìn đỉnh lều, trong đầu Ninh Khuyết hồi tưởng lại những dấu hiệu đã xảy ra từ khi rời khỏi Vị Thành.



Trên đường đi, cửa chiếc xe ngựa xa hoa kia vẫn luôn đóng kín như bưng, ngoại trừ thằng nhóc mang dòng máu của người man thỉnh thoảng đi xuống chơi đùa, căn bản không có công chúa nào xuất hiện, chỉ có cô tỳ nữ cao ngạo đôi khi phát ra mệnh lệnh nào đó.



Không biết vì nguyên nhân gì, cô ta rất khoái nói chuyện phiếm với Tang Tang.



Và cũng chẳng biết tại sao, cô ta ghét hắn ra mặt.



Ninh Khuyết cảm thấy nàng rất thích làm diễn viên, dù kĩ năng không được tốt lắm, vì bất kể khi còn trong Vị Thành hay ở trên đường đi, từ thái độ của đám thuộc hạ đến khí chất và cách biểu hiện của nàng đều không khó để nhận ra một điều: Nàng ta không phải là tỳ nữ.



Điều đó khiến hắn thấy lạ lùng, vì trong suy nghĩ của Ninh Khuyết, đám quý tộc thuộc tầng lớp trên của đế quốc Đại Đường không rảnh rỗi đến mức đi đồng cảm với một cô bé như Tang Tang.



Nhưng những chuyện này cũng không phải là chủ đề mà hắn quan tâm nhất, hầu hết sự chú ý của Ninh Khuyết luôn đặt trên thân lão già ăn mặc cũ kĩ ngồi trong chiếc xe kia, nếu hắn đoán không nhầm, lão chính là vị cao nhân của Nam môn Hạo Thiên đạo mà Mã tướng quân từng nhắc tới.



Từ lúc bé tí, Ninh Khuyết đã lập chí phải đặt chân vào cái thế giới huyền diệu kia nhưng mãi vẫn chưa thỏa nguyện, giờ đây hắn chấp nhận đi theo đội ngũ này về kinh, nguyên nhân thực sự vì trong đội có một vị tu sĩ hàng thật giá đúng.



Đáng tiếc, hắn vẫn chưa có cơ hội trò chuyện cùng lão già luôn được bảo vệ nghiêm ngặt đó, chỉ trong lúc đóng trại ăn cơm hắn mới đôi lần dùng ánh mắt trao đổi qua lại với lão. Trong đôi mắt lão nhìn hắn, Ninh Khuyết nhận ra nét ôn hòa thân thiết, thậm chí còn kèm theo ý cổ vũ khích lệ khiến hắn khó hiểu vô cùng.



Nghĩ mãi không tìm ra đáp án, Ninh Khuyết đành chuyển sự chú ý vào chuyện khác, nhờ thế mới nhận ra hai bàn chân nhỏ nhắn đang ấp trong ngực hắn lạnh ngắt như bị nhúng vào nước đá, làm ngực bụng hắn cũng lạnh theo luôn.



Ninh Khuyết nhăn mặt lo lắng. Khi còn nhỏ, cô thị nữ Tang Tang này gặp phải quá nhiều bất hạnh, bị vùi trong đống người chết chịu gió lạnh tử khí dày vò mấy ngày, sau được hắn nhặt về liền sinh ốm nặng, suốt mấy tháng vẫn chưa chịu khỏi.



Quân y của Vị Thành khám xong bèn khuyên hắn mang nàng đến phủ Khai Bình cách đó rất xa khám thêm lần nữa cho chắc, rốt cục các thầy thuốc đều đưa ra nhận định thống nhất: Yếu đuối bẩm sinh, thể chất hư hàn.




Trở lại chiếc lều của mình, Ninh Khuyết nhìn Tang Tang đang gói ghém hành lý, nói:



- Sau khi đưa họ tới đường lớn, chúng ta lập tức quay lại.



Lấy ra tấm bản đồ sơ sài, hắn chỉ vào một điểm, nói:



- Cùng lắm là theo họ đến chỗ này thôi, thêm một đoạn nữa đối phương chỉ cần phái ra một đám người ngựa đã đủ giết sạch đội ngũ này rồi.



- Ngươi phải thuyết phục họ. - Tang Tang nhìn hắn nói.



- Theo ta đoán phía bên kia núi có người tiếp ứng công chúa nên họ không chịu nghe đâu. - Ninh Khuyết đáp - Ta cũng không có thói quen đi thuyết phục những kẻ mang trí thông minh của loài lợn.



Tang Tang không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng muốn hỏi: Nếu đã có người đến tiếp ứng sao ngươi phải lo lắng như vậy, thậm chí còn muốn nửa đường bỏ chạy?



- Trực giác của ta mách bảo. - Ninh Khuyết đáp - Và vì ta tin rằng một nhân vật dám cả gan ám sát tứ công chúa của Đại Đường tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn như cô ta, không hề có sự chuẩn bị nào khác.



Tang Tang muốn nói gì dó nhưng lại thôi, chỉ khẽ nhắc nhở hắn:



- Ngươi... Khi nhắc đến nàng nên tỏ ra lễ độ một chút.



- Tất nhiên là ta biết thân phận thực của nàng. - Ninh Khuyết nhíu mày, hắn nhạo báng - Cô ta là công chúa thì sao nào? Ở Vị Thành ta đã nói rồi, cô ta là một công chúa ngu xuẩn.