Tướng Dạ

Chương 171 : Thư viện

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Lão Triều Xuân Phong đình không biết trong tay có bao nhiêu sản nghiệp như ở ngõ Bốn Bảy, ngày xưa hắn gặp gỡ không biết bao nhiêu kiêu hùng lẫn quan to, tính ra nếu như phải rời khỏi thành Trường An thì người mà nhân vật ấy đến chào ắt không phải là lão bản của cái cửa hàng trong ngõ Bốn Bảy. Nhưng hôm nay, trước khi rời đi hắn lại cố ý tới ngõ Bốn Bảy, ôn tồn chào từ biệt vị lão bản của cửa hàng này, ở trong mắt các quý nhân quyền cao chức trọng của đế quốc thì đại khái sẽ cho rằng việc người đàn ông trung niên này tới ngõ phố của Xuân Phong đình chính là để cảnh cáo rằng, sau khi ta đi rồi các ngươi cũng chớ có đến mà làm xằng.



Chỉ có Ninh Khuyết hiểu rằng đó tuyệt đối không phải là lý do thực sự của việc hắn đi tới đây, hắn muốn tới đây để tự mình từ biệt người bạn đã từng kề vai chiến đấu trong đêm mưa xuân, cùng hắn ăn bát mì trứng tươi kia, chỉ vì Ninh Khuyết muốn che giấu thân phận thị vệ trong cung của mình, nên người đàn ông ấy mới đến cửa hàng của hắn để chào một tiếng, hòng tránh làm cho những kẻ hữu tâm trong thành Trường An chú ý tới sự tồn tại của hắn.



Nghĩ như vậy, mặc dù Ninh Khuyết luôn tự nhận mình tính tình lạnh lùng nhưng cũng không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn người đàn ông trung niên mặc áo mỏng đang mỉm cười đứng giữa dòng người càng lúc càng gần mình, hắn lại thoáng cảm thấy không biết nên làm sao.



Đi tới cửa Lão Bút Trai, Triều Tiểu Thụ liền nhìn thiếu niên và tiểu thị nữ bên trong nhà, mìm cười chắp tay thi lễ nói: “Ninh lão bản, xin chào.”



Ninh Khuyết nhìn cái cửa đổ xiêu vẹo, bên ngoài lại đứng không biết bao nhiêu người chỉ trỏ bàn tán rất náo nhiệt, cười chua chat, hắn cũng học theo hắn làm bộ nghiêm trang chắp tay đáp lễ, ôn tồn nói: “Chào Triều nhị ca.”



Ba chữ Triều nhị ca là hắn nghe được từ chỗ Phó thống lĩnh Sùng Sơn, vốn cho rằng cách xưng hô này vừa thân thiết lại tôn kính, rất phù hợp, nhưng không ngờ lại khiến cho Triều Tiểu Thụ thấy nao nao trong dạ, sau đó lộ ra một tiếng cười khó nén, mấy hán tử khí thế bức người đi sau lưng Triều Tiểu Thụ chỉ biết lắc đầu liên tục, ánh mắt nhìn Ninh Khuyết không khỏi có mấy phần vui vẻ, người trong thành Trường An gọi hắn là lão Triều Xuân Phong đình, huynh đệ trong Ngư Long bang thì gọi hắn là Bang chủ hoặc Đại ca, người biết cách xưng hô Triêu nhị ca thì cực kì hiếm, Ninh Khuyết vô tình lại để lộ ra.



- Ta phải rời khỏi thành Trường An ngay bây giờ nên mang các huynh đệ trong bang đến cho lão bản biết mặt, Ninh lão bản nếu sau này có việc cần thì cứ đến tìm bọn họ. Đương nhiên ta tin Ninh lão bản chỉ cần chuyên tâm kinh doanh thì chẳng mấy chốc mà phất lên mây nhanh chóng, rồng lượn mây xanh, đến lúc đó xin chớ quên giúp đỡ mấy vị huynh đệ này của ta chút ít nhé.



Triều Tiểu Thụ mỉm cười nhìn hắn nói, tay phải chỉ sang mấy hán tử khí thế bức người ở phía sau, nói:



- Tế Tứ thì ngươi đã gặp rồi, còn đây là Thường Tam Lưu Ngũ, Phí Lục và Trần Thất, đều là những huynh đệ ta tin tưởng.



Cái gọi là chuyên tâm kinh doanh chắc chắn phất lên tận mây ấy, Triều Tiểu Thụ cũng đã nói ở những cửa hàng khác, nhưng nói với Ninh Khuyết như vậy nhất định còn có ẩn ý khác, Ninh Khuyết dĩ nhiên hiểu, những nam nhân nơi cửa Lão Bút Trai cũng hiểu, Thường Tam Lưu Ngũ liếc nhìn nhau một cái, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt người kia, sau đó bước một bước về phía trước, trầm mặc hành lễ với Ninh Khuyết.






Núi lớn không tên đột nhiên nhô lên khỏi bình nguyên cùng con sông uốn lượn rồi xông thẳng vào mây trời.



Thư viện vô danh, lặng lẽ tồn tại giữa thời đại hỗn loạn đen tối ấy, sừng sững muôn đời.



Hơn mười cỗ xe ngựa lần lượt chạy về phía chân núi, tiếng nói chuyện ríu ran trong những buồng xe cũng ngừng lại, những học sinh đến đây vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ một chút khí thế áp bức nào, chỉ vì trong lòng tôn kính mà nhất định phải im lặng.



Bên cửa sổ xe ngựa, Ninh Khuyết và Tang Tang cùng nhìn bức tiên cảnh nhân gian này,



Tang Tang ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng nhìn thiếu gia của mình, nói:



- Thiếu gia, mấy bộ đề thi vào trường…ngài đã làm xong hết thật chứ?



Ninh Khuyết trầm mặc một lúc lâu, mãi sau mới nghẹn ngào nói một câu:



- Cầu may đi! Trẻ con như ngươi có biết thế nào gọi là cầu may không?



...