Tướng Dạ

Chương 176 : Tia chớp màu đen cùng dây cung hòa tấu

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Tia chớp trong thực tế thì có màu trắng, ngẫu nhiên cũng có màu tím, nhưng chưa bao giờ có màu đen. Hôm nay, ở bãi cỏ bên ngoài Thư Viện, mọi người lại được chứng kiến một “tia chớp màu đen” thực sự.



Các thí sinh nhìn về phía con hắc mã vọt ra khỏi đàn ngựa giống như một mũi tên bén nhọn trong chớp mắt, sau đó nó dùng tốc độ cực kỳ kinh khủng chạy như điên về phía trước. Nhớ đến những thí sinh lúc trước đau khổ dưới vó nó ra sao, nhớ tới hình ảnh thiếu nữ mặc áo đỏ nước mắt còn vương trên má, sắc mặt ai cũng hiện lên một nỗi khiếp sợ không tên.



Ánh mắt của bọn hắn vô thức dõi theo tia chớp màu đen kia, chỉ thấy thân thể tên thiếu niên Ninh Khuyết giống như một chiếc lá bay lơ lửng trong gió. Không ai hiểu được hắn đã làm gì với con hắc mã mà nó lại trở nên ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, hơn nữa, nó còn thể hiện ra thực lực kinh khủng như thế.



Bãi cỏ xung quanh Thư Viện không biết rộng tới nhường nào, nhưng khu vực được rào lại thì không rộng lắm. Lúc này, mọi người vẫn còn đang ở trạng thái khiếp sợ, vị thiếu nữ áo đỏ kia còn vừa mới nâng tay che miệng lại vì kinh ngạc. Môn cưỡi ngựa này cuối cùng cũng sắp kết thúc, đáng chú ý nhất là con hắc mã dùng tốc độ kinh hoàng, không thể hình dung kia vượt qua các thi sinh khác về đích sớm hơn tới một nửa thời gian.



Ninh Khuyết nhảy xuống lưng ngựa, lau mấy giọt mồ hôi trên trán, quay lại vỗ vào cổ con hắc mã một cách đầy thỏa mãn, vuốt ve bộ lông của nó mấy cái rồi phất tay bảo nó đi đi.



Con hắc mã thấy sắp được rời đi, cảm giác sợ hãi nãy giờ của nó cũng giảm bớt. Giống như được trở về với cuộc sống hạnh phúc, nó hí lên sung sướng, kêu lên mấy tiếng “xi xi” rồi cọ sát đầu vào vai của Ninh Khuyết như nịnh nọt. Sau đó bốn vó tung bay, nó tranh thủ chạy đi thật nhanh, cũng không dám quay đầu nhìn lại, tốc độ so với lúc nãy dường như còn nhanh hơn đôi chút.



Mấy thí sinh đứng bên hàng rào không nói gì mà lặng lẽ đi tới bên cạnh Ninh Khuyết, nhìn hắn giống như thấy quái vật. Rất nhiều người muốn hỏi tại sao hắn có thể làm được như vậy, nhưng lại khiếp sợ sự quỉ dị mà hắn vừa thể hiện nên cũng không dám mở miệng.



Cảm nhận được ánh mắt khác thường từ bốn phía, Ninh Khuyết khẽ chau mày, mắt hơi cụp xuống, sau đó đi đến phần sân diễn ra môn thi bắn cung. Khiến cho tất cả thí sinh, và cả giáo thụ chú ý không phải là điều hắn muốn, kiểu hư vinh như vậy hắn không hề thích. Hắn biết rõ kết quả thi ba môn Âm nhạc, Lễ nghi, Thi từ sẽ rất tệ, nếu như hai môn cuối cùng này không đạt được điểm cao nhất, thì có thể hắn sẽ không được nhận vàoThư Viện.



Hắn đã chuẩn bị nhiều năm, tập trung tất cả tinh thần, tiền bạc, rời bỏ cả thảo nguyên ngàn dặm để trở về Trường An. Nếu cuối cùng không thể vào được Thư Viện thì nó giống như việc đem những tình cảm chôn giấu sâu kín viết thành một khúc ca bi thảm vậy. Dù là thế nào, hắn cũng không chấp nhận được kết quả như vậy, một chút danh tiếng kia thì đáng là gì chứ?



Ngay khi hắn định rời khỏi trường thi cưỡi ngựa, bỗng nhiên có một thiếu nữ nhảy ra cản đường. Thiếu nữ này mày dài, mắt to, xem như cũng có chút nhan sắc, trên người mặc một bộ tiến bào đỏ thẫm (áo bào hình mũi tên), đai lưng buộc nơi eo, quần áo ôm chặt lấy thân thể, nhìn qua rất nhanh nhẹn, chỉ là vệt nước mắt trên bờ má khiến nàng ta trở nên rất đáng yêu.



- Tại sao ngươi làm được? Thiếu nữ áo đỏ tức giận hỏi: “Vì sao nó không nghe lời ta?”



Ninh Khuyết ngẫm nghĩ, trả lời nghiêm túc:



- Có lẽ do nhân phẩm ta tốt hơn chăng?



- Nhân phẩm? – Thiếu nữ mặc tiến bào ngẩn người, tức giận nói:



- Ngươi có ý gì?
Hắn cảm thấy hơi tức giận, khẽ thì thào tự nhủ:



- Không phải tệ thế chứ, cứ cho là ta viết linh tinh đi, nhưng ta đã viết rất nhiều chữ, chữ lại đẹp như thế, không lẽ chấm bài ta là nữ giáo thụ sao?



Phía sau hắn có người nhịn không được cười khì khì, nói châm chọc:



- Còn tưởng Tam công tử Nam Tấn là nhân vật thiên tài như thế nào, hóa ra cũng chỉ là kẻ thùng rỗng kêu to, COCC mà thôi.



Người đang cười nhạo chính là thiếu nữ mặc tiễn bào lúc trước, có lẽ do nàng ta không cam lòng, cho nên lúc kết quả được dán, nàng liều mạng cố chen tới gần Ninh Khuyết dù phải cách xa mấy công tử, tiểu thư đi chung. Nàng muốn tận mắt nhìn xem kết quả thi của hắn ra sao.



Ninh Khuyết cũng không biết vị quý nữ này chính là con gái của tướng quân Vân Huy, tên là Tư Đồ Y Lan. Hắn đưa mắt nhìn nàng ta không chút hứng thú, sau đó xoay người nắm tay Tang Tang lách ra bên ngoài.



Thiếu nữ kia cảm thấy kinh ngạc, nàng xoay người nhìn theo bóng lưng của hắn rồi la lớn:



- Ngươi không ở lại xem thành tích à?



Ninh Khuyết cũng không quay đầu lại, bình tĩnh nói:



- Thượng giáp.



Thiếu nữ mặc tiến bào cùng mấy người xung quanh nghe lời này xong suýt ngã ngửa trên đất vì khiếp sợ. Trong lòng nghĩ thầm tên này chẳng biết là nhân vật từ đâu nhảy ra, sao lại có thể tự tin, kiêu ngạo như thế, chưa xem kết quả mà đã dám khẳng định được thượng giáp sao?



Tang Tang ngẩng mặt lên, nhìn hắn một cách đầy hoài nghi.



Ninh Khuyết cười cười nhìn nàng rồi giải thích:



- Về mặt ra vẻ lạnh lùng, bọn hắn không thể bằng ta.