Tướng Dạ
Chương 182 : Cựu Thư Lâu
Ngày đăng: 03:02 19/04/20
Tiếng chuông thứ ba báo hiệu tan học vang lên, học sinh từ bên trong thư xá bắt đầu đi ra, một ít tên sinh nhanh chân vội vàng chạy tới thực đường để tranh thủ thưởng thức những món đồ ăn đặc thù dành cho ngày đầu tiên khai giảng, những người phải về lại thành Trường An để tham gia tiệc mừng của bạn hữu thì vội vàng tiến tới Viện Phương Thảo Điện, tuy nhiên đa số học sinh sau khi thu dọn lại sách vở đều tiến về con đường tắt yên tĩnh nằm sâu trong Thư Viện.
Ngẩng đầu nhìn thẻ bài trên tay, nhìn đến vị trị của thư lâu, lại nhớ tới lời dặn dò của vị giáo thụ đã nói tại buổi gặp mặt đầu tiên, Ninh Khuyết không khỏi sinh ra một ít tò mò, sau khi đưa tay cáo biệt cùng Chu Do Hiền, hắn theo đám người kia cùng tiến về phía đường tắt.
Kiến trúc trong Thư Viện không hề tuân theo một quy luật nào, phía Đông vài tòa nhà, phía Tây có mấy cái hành lang, nằm rải rác xung quanh Thảo Điện dưới chân núi, nhưng tất cả đều mang lại cho người xem một cảm giác bình yên, thanh thản. Dọc theo mái hiên của những dãy hành lang dẫn tới thư xá có rất nhiều con đường tắt đẹp và yên tĩnh, bốn phía thông suốt, nếu không có thẻ bài chỉ dẫn, không ai biết được những con đường này sẽ chạy dài tới đâu.
Ninh Khuyết nở một nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng hắn thực ra cũng không thích đi chung với đám người này, đi được mấy bước, hắn liền cố gắng tách ra khỏi dòng người, một thân một mình đi lại trên con đường yên tĩnh, tới giữa trưa, khi mặt trời leo lên tới đỉnh đầu đem ánh dương chói lọi hắt lên những mái hiên bên cạnh tạo nên những chiếc bóng được sắp xếp một cách chỉnh tề trên đường nhỏ, cũng vừa vặn chiếu lên trên bả vai của hắn, khiến cho hắn cảm thấy có chút nặng nề.
Cứ bước đi trong yên tĩnh như thế, không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng trước mắt hắn bỗng hiện lên một vùng đất rộng lớn, sáng sủa, nhiều cảnh sắc rất mới mẻ, xinh đẹp, Ninh Khuyết đem khăn vấn trên đầu vén ra sau gáy, nhìn xem khoảng rừng ẩm ướt rộng lớn phía trước, nhìn tới những cành trúc xanh mướt, những hàng thông nước tươi tốt,…bây giờ hắn mới biết được thì ra ở sâu trong Thư Viện lại có một thắng cảnh đẹp đẽ như thế này.
Bên trong đầm nước mọc rất nhiều cỏ lau, lúc này chưa phải thu, chưa có những cơn gió đem nó nhuộm vàng, tẩy trắng, những thân cây thẳng đứng phất phới trong những cơn gió xuân đang ve vuốt làn nước trong xanh, nhìn phía trên giống hệt như một cánh đồng ngô bát ngát, đó đây, những làn gió nhẹ hanh hao thổi qua lại bên trong đầm bị hơi nước từ hồ bốc lên làm khiến chúng trở nên mát lạnh lòng người.
Ninh Khuyết theo con đường đá ẩm ướt chậm rãi đi tới, nhìn tới những con cá đang tung tăng bơi lội trong nước, nghe tiếng kêu vang những con côn trùng kỳ lạ quanh rừng, tâm trạng căng thẳng như dây cung hơn mười năm dường như bị những luồng không khí mát mẻ nơi này tẩy rửa, bị bóng mát của cánh rừng xoa nhẹ, dần dần trở nên nhẹ nhàng, thả lỏng, thỉnh thoảng có bạn học đi ngang qua, hắn cũng thăm hỏi cho phải phép vài câu, bước chân cũng không hề nhanh hơn chút nào.
Những phiến đá dưới chân vốn không có mài qua, lồi lõm bất thường để ngăn việc trượt chân, nó bắt đầu từ con đường tắt từ trong thư xá đi ra, uốn một vòng quanh vùng đất ẩm ướt rồi chạy thẳng vào rừng, mấy ngàn viên đá được sắp xếp dày đặc hợp thành một con đường bằng đá rất dài và bằng phẳng, cuối cùng con đường dừng lại tại một lầu gỗ ba tầng dưới chân núi Thanh Lâm.
Tòa lầu gỗ ba tầng này nhìn từ bên ngoài rất bình thường, không hề màu mè, trang trọng, cũng không hề có mái cong, gác lượn, chỉ là một tòa lầu đơn giản đứng dựa vào núi, nhưng chất liệu đánh sơn dầu lên gỗ hẳn không phải bình thường, nhìn những dấu vết do nếm trải nhiều sương gió nhiều năm ròng, hắn tự nhủ không biết tòa lâu này đã tồn tại từ khi nào, sau nhiều năm như vậy nhưng nơi này không hề lộ ra chút dấu vết nào cho thấy sự lụy bại và hư hỏng.
Ngẩng đầu nhìn tới ba chữ “Cựu Thư Lâu” được viết trên tấm hoành phi, Ninh Khuyết nhịn không được suy nghĩ, mấy vị giáo thụ trong Thư Viện có phải lười biếng hay không mà gọi một cái Tàng Thư lâu cũ kỹ thành Cựu Thư Lâu.
Vị giáo thụ dưới lầu cười mà như không cười nhìn qua đám người Ninh Khuyết đứng phía ngoài, sau đó thu lại nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn toàn bộ học sinh, hắn nói:
“Ta cảnh cáo các trò, có những cuốn sách huyền diệu, cho dù các trò có hiếu kỳ thế nào đi nữa, các trò sẽ không thể nhớ được, chỉ có thể cảm nhận, những đạo lý, nguyên tắc trong đó ta cũng không giải thích. Sức người có hạn, nếu ngươi không có tiềm chất tu hành, cho dù có sách đi nữa, cũng sẽ dẫn đến những kết quả không tốt, đến lúc đó không nên nói rằng ta không báo trước cho các trò.”
...
...
Cánh cửa Cựu Thư Lâu chầm chầm mở ra, bên trong là một khoảng không tĩnh mịch và đẹp đẽ, giống như một con đường dẫn tới một thế giới mới lạ, không có tro bụi như thể nằm im nhiều năm trời, không có mạng nhện giăng khắp nơi, nhưng mang đến cho mọi người một cảm giác đau buồn, toàn bộ học sinh đứng bên ngoài yên lặng chỉnh sửa lại quần áo, ngưng thần tĩnh khí cất bước đi vào.
Không gian bên trong lầu rộng hơn nhiều sơ với nhìn từ bên ngoài, trong này sắp xếp chỉnh tề không biết bao nhiêu là giá sách, những giá sách này được sắp xếp theo sáu môn học cùng thời gian, phía trên bày ra đủ các loại sách vở mà ngươi có thể biết, nghĩ đến, cao thấp, cũ mới đều được sắp xếp chung một chỗ, tựa như vô số vị “tiên hiền, danh sĩ” trong nhiều năm đang vui vẻ đứng nhìn lên ngươi.
Học sinh đi vào trong lầu nhanh chóng tản ra tìm cho mình những cuốn sách ưu thích, Ninh Khuyết một mình bước đi ở giữa giá sách trung tâm, thỉnh thoảng lại lấy một cuốn sách ra nhìn, sau đó hắn phát hiện gần cửa sổ của thư lầu có đặt án thư, trên bàn có giấy, bút, mực, lòng hiếu kỳ trong hắn lập tức bùng lên, nếu không cho sap chép, tại sao lại có những thứ này?
Ở khu sách Nam Tấm tìm được một bản “Vương Hành Long giai thiếp”, Ninh Khuyết lấy ra vừa đi vừa nghiên cứu, càng lúc xung quanh càng trở nên yên tĩnh, lúc hắn ngẩng đầu lên đã thấy một chiếc cầu thang sạch sẽ xuất hiện phía trước mặt.
Thang dùng để lên lầu, hiện giờ hắn đang ở tầng thứ nhất, như vậy ở trên chính là tầng thứ hai.