Tướng Dạ

Chương 190 : Một câu chuyện gọi là cổ tích về hoàng tử bé...

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Với trí thông minh của hắn thì còn lâu mới nghiệm ra toàn bộ vấn đề nên Ninh Khuyết mặc kệ, hắn nhắm mắt nằm dài dưới ánh mặt trời ấm áp, tức thì những kí tự phức tạp đen thui ào ào hiện ra, Ninh Khuyết bắt đầu kiên nhẫn sắp xếp chúng với lòng tin không thể lay chuyển.



Nắng xuân tươi đẹp chảy đầy hòn giả sơn trước phủ công chúa, tràn lên chiếc ghế mây, phủ đầy thân thế Ninh Khuyết, sáng sủa mà không chói mắt, ấm áp mà không bỏng rát, hơi xuân lạnh lẽo trên lầu hai Nhà Sách Cũ lẩn sâu trong thân thể hắn dần bị xua hết ra ngoài.



- Ngươi đang phơi nắng à? Mẹ không chịu cho ta phơi nắng.



Một giọng nói trong trẻo dễ thương chợt vang lên từ phía sau, Ninh Khuyết mở mắt quay đầu nhìn lại, một thằng bé nước da sẫm một cách khỏe mạnh đứng rụt rè cạnh hòn giả sơn, má đỏ hây hây như quả bồ quân chín, lông mi dài cong vút, mắt to tròn đen láy.



Nhìn khuôn mặt đen đen đó, không hiểu sao Ninh Khuyết bỗng nhớ tới Trác Nhĩ, trong lòng buồn bã. Hắn đứng dậy, hơi khom người hành lễ với đứa bé đã lâu không gặp:



- Tham kiến tiểu vương tử.



Thằng bé rụt rè này chính là Tiểu Man, đứa con riêng được công chúa mang về từ thảo nguyên, trên đoạn đường từ Vị Thành đến Trường An, nhất là sau trận chiến đẫm máu bên đường Bắc Sơn, Ninh Khuyết đã tiếp xúc khá nhiều với nó.



- Sao điện hạ lại không cho tiểu vương tử cậu phơi nắng nhỉ? - Ninh Khuyết cười hỏi.



- Mẹ bảo phơi nắng nhiều sẽ đen. - Thằng bé giải thích một cách nghiêm túc - Ta là con trai của mẹ, là cháu ngoại của bệ hạ, là quý tộc đáng kiêu hãnh nhất của đế quốc Đại Đường, vì thế da có thể đen, nhưng đen quá thì không được đâu.



Nghe thằng bé trả lời, Ninh Khuyết gãi gãi đầu, hắn cứ nghĩ một đứa trẻ từ thảo nguyên tiêu điều chuyển đến sống ở Trường An phồn hoa đông đúc sẽ khó lòng thích nghi ngay được, không ngờ công chúa còn bảo vệ và dạy dỗ tiểu vương tử kĩ càng đến vậy. Ninh Khuyết cười cười bảo:



- Thỉnh thoảng ra phơi nắng một chút cũng không sao đâu.



Không gian quanh đình yên ắng thanh bình, thằng bé đưa mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng vú già dạy học vẫn kèm sát hàng ngày và đám cung nữ đâu thì mừng lắm, phen này trốn đi chơi thành công rồi, nó nhảy tót đến cạnh ghế mây Ninh Khuyết ngồi, kéo tay áo hắn rồi nói bằng giọng đầy hy vọng và van lơn:



- Kể chuyện cho ta nghe đi.



Ninh Khuyết giật mình, không ngờ thằng bé vẫn nhận ra mình, càng không ngờ nó có ấn tượng với mấy câu chuyện cổ tích kể bên đống nửa đêm nào đến vậy. Nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của đứa trẻ, lại nhìn không gian vắng vẻ chung quanh, hình như lúc này ngoài phơi nắng hắn cũng chẳng còn chuyện gì để làm, thế là Ninh Khuyết ngồi lại xuống ghế rồi vỗ vỗ vào bên cạnh ý bảo thằng bé ngồi cùng:



- Ta sẽ kể chuyện cổ tích, chuyện ngụ ngôn không thích kể.



- Cổ tích và ngụ ngôn có gì khác nhau vậy? - Tiểu Man tò mò hỏi.



Ninh Khuyết đáp:



- Ngụ ngôn ý tứ phức tạp còn cổ tích thì rất đơn giản, lại vui vẻ và hấp dẫn nữa.




Tang Tang cúi đầu, giọng yếu ớt:



- Nhưng... nhưng khi điện hạ gả đi thảo nguyên, nàng mới có mười hai mười ba tuổi thôi mà.



- Năm mười hai mười ba tuổi ta đã giết không ít mã tặc rồi, năng lực và tuổi của một con người không hẳn có quá nhiều liên hệ. - Ninh Khuyết cầm ô rảo bước mau hơn, hắn lắc đầu nói tiếp - Đó là những lý do giải thích cho hành động của điện hạ, nhưng ta nghĩ, minh chứng rõ nhất vẫn là điều đã nói lúc đầu, Thiền Vu là vị anh hùng kiệt xuất, một anh hùng như vậy rất khó để kẻ khác ám hại mình thành công, trừ khi kẻ ra tay ám hại chính là người ông ta tin tưởng và thương yêu nhất.



Tang Tang cúi đầu mím môi, cố gắng vớt vát:



- Chung quy đó chỉ là suy đoán của thiếu gia.



Ninh Khuyết đáp:



- Ta cũng hy vọng mình đã đoán sai, ta cũng hy vọng trên thế giới này chỉ toàn những câu chuyện cổ tích, mối tình hoàng tử và công chúa luôn có kết cục hạnh phúc, nhưng ngươi nhìn đi, hoàng tử trên thảo nguyên đã bị giết rồi, công chúa thì bỏ thảo nguyên vội vã về nhà.



Tang Tang ngẩng đầu, một giọt mưa từ má nàng lăn dài xuống dưới:



- Thiếu gia, tại sao ngươi luôn nhìn đời bằng ánh mắt tối tăm như vậy?



Ninh Khuyết dừng chân yên lặng nhìn nàng, một lúc sau mới lạnh lùng trả lời:



- Vì từ khi ta đối mặt với cuộc sống, từ khi nhặt ngươi ra từ đống xác chết ven đường, ta đã thấy thế giới này tăm tối ra sao.



Dứt lời, hắn cũng cảm thấy mình đã không giữ được bình tĩnh nên xấu hổ bước nhanh về phía trước, chẳng biết do bóng ma lầu hai Nhà Sách Cũ ám ảnh hay sắp phải ra tay giết người đến nơi mà Ninh Khuyết cảm thấy cơn mưa ngoài trời không hề nhẹ nhàng lãng mạn, chỉ nhuốm đầy sắc xám.



Tang Tang đứng trong mưa nhìn theo bóng hắn rồi bỗng rảo bước rất nhanh đuổi theo, đuổi đến dưới tán ô, đến bên cạnh một gã khó ưa rồi vươn tay túm chặt lấy tay áo hắn, không chịu buông ra nữa.



- Ta nghĩ thiếu gia lại sắp mắng điện hạ ngu ngốc.



- Làm gì thì làm nhưng chớ nảy sinh tình cảm, cuối cùng chỉ khiến cả hai bên đau khổ thôi, thế nên nàng ta quả thật rất ngu ngốc.



- Vậy sao hồi nãy mãi mà thiếu gia chưa chịu mắng?



- Từ nay về sau ta sẽ ít mắng câu đó hơn, ngẫm lại thì những kẻ ngu ngốc sống bằng tình cảm đó đều rất đáng thương...