Tướng Dạ

Chương 193 : Ai động vào ngự thư phòng của Trẫm?

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Chậm rãi đi tới bên cạnh giá sách, hoàng đế bệ hạ hơi cúi xuống, ngón

tay thon dài thong thả lướt qua hàng sách chỉnh tề, sau đó dừng lại ở

chỗ sâu nhất - một loạt sách quý và các loại bia thiếp đế quốc chuyển từ Tầm Thiên các đến. Ông ta nhớ rất rõ ràng, lần trước mình sắp xếp thì

sách hơi nghiêng từ trái sang phải, mà bây giờ lại nghiêng từ phải sang

trái, chẳng lẽ có người động đến giá sách của Trẫm?



Ông ta hơi nhíu mày, đầu ngón tay khẽ gõ lên những góc cạnh rõ ràng của

hàng sách, sau đó khớp xương ngón tay chợt cứng lại, gạt nguyên một

chồng sách nghiêng về hướng khác và nhìn thấy một tờ giấy giấu ở sâu

trong giá sách.



Lấy ra tờ giấy có chữ đó đặt lên án thư, hoàng đế bệ hạ nhìn năm chữ nét mực rất đậm trên tờ giấy, lông mày ngày càng nhíu chặt, sau khi yên

lặng nhìn rất lâu, đột nhiên lớn tiếng quát lên: "Ai động vào ngự thư

phòng của Trẫm?"



Một lát sau, ba vị thái giám quỳ xuống bên trong ngự thư phòng. Ba vị

thái giám này đều không tự chủ được ngẩng đầu lên nhìn về phía vị đại

nhân thống lĩnh thị vệ hơi béo kia, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khẩn cầu giúp đỡ. Nhiệm vụ hộ vệ xung quanh ngự thư phòng toàn bộ do Từ Sùng Sơn phụ

trách, ba vị thái giám đó không biết vì sao bệ hạ tức giận, đành phải hi vọng hắn có thể đứng ra nói chuyện.



Từ Sùng Sơn hết sức thận trọng đi máy bước tới gần hoàng đế bệ hạ, nhỏ

giọng hỏi: "Bệ hạ, vi thần dám đảm bảo tuyệt đối không có ai dám tự ý

vào ngự thư phòng".



Thiên tử Lý Trọng Dịch trị quốc luôn luôn khoan dung, những cận thần này biết được tính khí của ông ta, ngày ngày hầu hạ bên cạnh cũng không có

cảm giác sợ vua như sợ cọp, có điều chuyện này liên quan đến ngự thư

phòng, Từ Sùng Sơn cũng không dám sơ ý.



Hoàng đế vỗ mạnh xuống án thư, lạnh lùng nhìn năm chữ to trên tờ giấy

đó, nghiêm giọng chất vấn: "Không có ai dám tự ý vào ngự thư phòng của

Trẫm, vậy năm chữ này ở đâu ra đây? Chẳng lẽ là tiểu quỷ dưới âm phủ lên viết?"



Ông ta hơi nhíu mày nhìn năm chữ dường như đang muốn đâm vào trong lòng

mình đó, ngày càng cảm thấy khó chịu, hơi dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Chuyện chỉ xảy ra trong tháng này, ngươi điều tra cẩn thận cho Trẫm!"



Từ Sùng Sơn cung kính cúi người thi lễ, đuôi mắt thoáng liếc thấy năm

chữ trên tờ giấy, đang chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên nghĩ đến

thiếu niên lớn mật hồi đầu tháng, trong đầu như có một tiếng nổ vang,

thân thể chợt trở nên cứng đờ. Người trong cung đều tuân thủ quy củ rất

nghiêm, ai cũng không dám tự ý vào ngự thư phòng. Nghĩ đi nghĩ lại,

trong tháng này có cơ hội đến gần ngự thư phòng, hơn nữa còn vào ngự thư phòng... Hình như chỉ có tên kia!



"Sao? Có phải nhớ ra chuyện gì không?" Hoàng đế lạnh lùng nhìn bên mặt hắn.



Từ Sùng Sơn mỉm cười, nói: "Thần đang suy nghĩ có phải là vị thư đồng

nào trong cung viết ở bên học phường, sau đó bị người khác lỡ thu vào

ngự thư phòng không... Tính ra chữ này viết cũng rất khá".



Hoàng đế nổi nóng trừng mắt nhìn hắn, khiển trách: "Trẫm nhờ ngươi

thưởng chữ hay sao? Lẽ nào Trẫm không biết chữ viết có được không? Trẫm

cần ngươi điều tra là ai dám lớn mật tự ý vào ngự thư phòng của Trẫm như vậy, còn dám dùng bút của Trẫm viết chữ nữa!"


Vừa nghĩ đến điều này, hắn không khỏi cảm thấy cực kì hối hận. Nếu lúc

đầu hắn đứng ra nói đỡ cho Ninh Khuyết thì bây giờ đâu phải rơi vào cục

diện lưỡng nan như thế, đứng nhìn một ngọn núi vàng mà lại không dám

động cuốc?



Tiểu thái giám xoay tròn con ngươi, hết sức thận trọng nhìn hắn, lại đưa ra một chủ ý: "Bằng không lúc này đại nhân đi hồi bẩm bệ hạ, cứ nói lúc trước không nghĩ đến tên Ninh Khuyết này, bây giờ điều tra mới nghĩ

ra".



"Thằng ngu!"



Tâm tình Từ Sùng Sơn vốn đã cực kì tồi tệ, hắn giận dữ khiển trách: "Lúc đầu phải trị tội thì không nghĩ ra, lúc này phải trọng thưởng lại nhớ

đến? Bệ hạ rộng lượng với chúng ta không có nghĩa bệ hạ chính là ấy ấy!

Có những chuyện không quan trọng mà giấu giếm thì bệ hạ không quan tâm,

nhưng nếu như bệ hạ cảm thấy bề tôi thật sự coi hắn là ấy ấy thì ngươi

sẽ biết trước mặt bệ hạ chúng ta mới là ấy ấy!"



Hắn cố gắng kìm nén sự bức xúc muốn nổi nóng trong lòng, trầm giọng nói: "Tội lỗi khi quân không thể nhận, lúc đầu đã không nhận thì đến lúc

chết cũng không thể nhận".



Tiểu thái giám ngẩng đầu lên, vô tội nhìn hắn, nói: "Vạn nhất Ninh Khuyết bị tìm ra, chúng ta muốn không nhận cũng không được".



Từ Sùng Sơn yên lặng một lát rồi nói: "Thời gian, chỉ có thời gian mới

là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lí, đây là lời duy nhất không ngớ ngẩn mà tên ngớ ngẩn kia nói. Cũng chỉ có thời gian mới là phương

pháp duy nhất để giảm bớt tội lỗi".



***



Gió xuân ấm áp thổi qua bãi cỏ, len qua cây lá, lách vào ngõ tối sau đó

chui qua khe hở giữa cửa sổ thư xá và tường vôi trắng vào trong phòng,

vuốt ve gương mặt các học sinh trẻ tuổi. Ấm áp, uể oải, chính là tiết

xuân dễ ngủ, tuy nhiên ngoài vẻ buồn ngủ, gương mặt các học sinh ở phòng Bính còn có chút nghi hoặc, bởi vì có một chiếc án thư trống không.



Tiếng chuông hết giờ thứ ba vang lên, các học sinh lũ lượt rời khỏi thư

xá, hoặc về thành Trường An, hoặc đến nhà bếp tranh nhau những bắp ngô

đầu tiên, hoặc lê bước chân thư sinh đi dọc con đường lát đá bên cạnh

đầm lầy đến nhà sách cũ.



Đến nhà sách cũ vẫn không phát hiện bóng dáng gã kia, hỏi thăm giáo viên biết gã kia cũng không chuồn thẳng lên tầng hai, vẻ nghi hoặc trong mắt mọi người càng đậm hơn. Tư Đồ Y Lan và Kim Vô Thải không nhịn được bắt

đầu bàn tán với đám bạn học cùng trường bên cạnh. Chung Đại Tuấn thì cau mày đứng bên cạnh giá sách như đang suy nghĩ gì đó, đã quen ngày ngày

thấy tên kia lên lầu với sắc mặt tái nhợt, hôm nay đột nhiên không nhìn

thấy hình ảnh đó, ai cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.



Bên cửa sổ phía đông tầng hai nhà sách cũ, nữ giáo viên mặc áo bào giáo

viên học viện nhạt màu chậm rãi đặt chiếc bút trên tay xuống, bình tĩnh

ngẩng đầu lên nhìn về phía đầu cầu thang, đợi một lát vẫn không thấy có

ai đi lên, không nhịn được hơi cau mày. Bà không hề tán thành việc tên

học trò kia liều mạng lên tầng hai đọc sách như muốn hủy hoại thân thể,

nhưng sau bao nhiêu ngày thờ ơ lạnh nhạt, chung quy bà vẫn thấy hơi tán

thưởng tên học trò đó. Hôm nay phát hiện hắn chưa tới, bà phỏng đoán đại khái là hắn đã từ bỏ, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác tiếc nuối

mơ hồ, đáng tiếc là hắn không thể tiếp tục kiên định.