Tướng Dạ

Chương 197 : Ai dựa lan can ngắm nhìn?

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Nữ quản sự tên là Hoa Thiệu kia nghe được câu này, tự dưng lại nhớ tới vị

thiếu niên nào đó thường xuyên ra vào Hồng Tụ Chiêu năm Thiên Khải mười

ba, trong lòng căng thẳng nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy rõ ràng

mặt mày người nọ bên cạnh Chử đại thiếu gia, phát hiện đúng là gã công

tử thiếu đạo đức gọi cô nương không trả tiền ấy, thân thể chợt cứng ngắc hẳn lên, biểu tình trên mặt cũng đồng dạng trở nên cực kỳ khó coi,

trong lòng chua sót thầm nghĩ, nếu đã thật lâu không gặp, như vậy hôm

nay tái kiến làm gì?



Với những nhân vật trong ngành phục vụ mà nói, tư tưởng và hành vi của

bọn họ vĩnh viễn không cách nào đồng bộ, trong bụng Hoa quản sự không

ngừng ân cần thăm hỏi cha mẹ tổ tông Ninh Khuyết, biểu tình khó coi trên mặt lại nhanh chóng biến thành đóa hoa tiên diễm, không dám có chút

chần chờ, cách một chiếc bàn rượu cười quyến rũ thi lễ với đối phương,

sau đó xoay người xòe tay phải đặt lên bờ môi, hướng về phía ánh đèn lầu cao u tĩnh, khoan khoái cao giọng hô: "Các cô nương lầu trên lầu dưới!

Ninh Khuyết Ninh tiểu gia tới rồi kìa!"



Một tiếng kêu này không biết kinh sợ bao nhiêu người trong lâu, tập thể học sinh hoặc đang giả trang ngượng ngùng liễm thần tĩnh khí hoặc ra vẻ thành thạo nhìn quanh đồng loạt chĩa ánh mắt kinh nghi về phía bàn Ninh Khuyết, Tư Đồ Y Lan bưng chén trà giật mình há miệng, biểu tình trên

mặt Kim Vô Thải cũng không còn cách nào bảo trì mềm mại, ào ào suy nghĩ

việc này nên xếp vào hạng tiếp đãi nào đây? Thấy thế nào cảm giác mọi

người bên trong Hồng Tụ Chiêu này đúng là không ai không biết Ninh

Khuyết? Các học sinh giật mình, vừa tò mò mong đợi vừa có chút không thể tin ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, muốn nhìn thử xem có bao nhiêu cô

nương sẽ đi ra gặp hắn qua tiếng hô vừa rồi của Hoa quan sự.



Tiếng ca nhè nhẹ trên đài ti trúc giữa đại sảnh không biết đã ngừng lúc nào, trong lâu một khoảng yên tĩnh, không có giai nhân nào gấp không

thể chờ được ló đầu ra nhìn Ninh Khuyết, cũng không có cô nương nào vẫy

tay vui cười với hắn, thậm chí ngay cả tỳ nữ ra thay tiểu thư xem thử

tình huống đều không xuất hiện lấy một người. Ngay thời điểm các học

sinh kiễng chân chờ mong phía dưới hơi cảm thấy thất vọng, có người hơi

mất thăng bằng, Tư Đồ Y Lan hơi cảm thấy có chút không thú vị, đột nhiên lầu gác đằng sau vang lên từng đợt bước chân chen chúc.



Tiếng bước chân vang lên tựa như hạt châu lớn châu nhỏ rơi xuống bàn

ngọc, âm thanh buông rèm châu lay động như tiếng hạt mưa to nhỏ tấu nhạc ở Xuân Phong đình, giữa tràng oanh ca yến ngữ, sáu bảy vị cô nương từ

hậu viện trong lâu mang theo tỳ nữ bên người nối đuôi nhau mà ra, dòng

chảy hội tụ đến sảnh ngoài, sau đó đi đến bên cạnh Ninh Khuyết, hoặc

cười chỉ trích vì sao nhiều ngày rồi không đến, hoặc ôn nhu quan tâm dạo gần đây sao không đến, hoặc nhíu mày nghi ngờ phải chăng gặp chuyện cho nên không đến được, nói ngắn gọn là một phen náo nhiệt liên hồi.



Đang lúc ầm ĩ, bỗng nhiên có một mái đầu tiểu cô nương hai búi tóc đáng yêu ló ra từ tầng lâu trên cùng thanh tĩnh nhất, đúng là tỳ nữ Tiểu

Thảo bên người Giản đại gia, chỉ bắt gặp đôi mắt đen láy như điểm mực

của nàng đảo quanh một vòng, không thấy được người mình muốn gặp, mất
quân địch, nhưng có chút ngôn ngữ miệng mồm không rõ đã bại lộ sự yếu

kém của mình. Vì thế hắn muốn ôm chén rượu ngắm trăng giả mạo cô độc

trốn rượu một chút, lại phát hiện bầu trời đêm vẫn không có ánh trăng,

hắn muốn dựa lan can đổ rượu vào hồ chuốc say cá niệm thơ ra vẻ tuyệt

vọng một chút, lại phát hiện bản thân đã không cách nào đi đến bên cạnh

lan can, cũng không còn nhớ một bài thơ nào.



Vô luận là kiếp trước hay kiếp này.



Không biết tự lúc nào, bàn rượu chỗ hắn bị người chuyển qua cạnh lan

can sau nhà, gần ngay mặt ao trúc ẩm, bản thân hắn thì ngồi phịch lên

nửa bàn, đã sớm quên mình từng muốn làm chút gì đó.



Không khí bên lan can yên tĩnh hơn trong sảnh rất nhiều, Tư Đồ Y Lan

ngồi cạnh hắn, chân phải đạp lan can híp mắt xuất thần nhìn ánh sao đầy

trời lấp lánh, tay phải cầm một cái bình tuyết ngọc nhỏ mát lạnh nhẹ

nhàng đong đưa ngoài lan can. Thật rõ ràng tửu lượng của vị tài nữ này

hơn xa Ninh Khuyết, cặp mắt đen bóng sáng ngời mười phần, nàng bỗng

nhiên mở miệng hỏi:



"Ninh Khuyết này, ngươi làm sao quen được công chúa tỷ tỷ vậy?"



Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, xoa xoa mi tâm, sau đó giơ lên chiếc đũa

không ngừng tìm kiếm cọng rau xanh trộn dấm chua, tùy ý hồi đáp: "Quen

trên đường."



"Trên đường quen thế nào được?" Tư Đồ Y Lan quay đầu lại, tràn ngập hứng thú theo dõi hắn.



Ninh Khuyết cắm một chiếc đũa vào trong bánh xốp nhỏ, ôm trán căm tức đáp: "Nhặt được trên đường, cho nên mới quen."



Tư Đồ Y Lan bất đắc dĩ nói: "Ta nghĩ ngươi hẳn là nhớ lầm chút chuyện.

Công chúa điện hạ không có khả năng bị ngươi nhặt được ven đường."



Ninh Khuyết nương theo cảm giác say cười nói: "Quả thật nhớ lầm, những

thứ ta nhặt được ven đường đều là bảo bối, không có khả năng là mụn cơm

du mộc ngu ngốc nha, ờ mà ta gặp công chúa ở đâu ấy nhỉ? Đúng rồi, ngươi có biết ta là quân tốt Vị Thành..."