Tướng Dạ
Chương 199 : Đêm hai đại danh thiếp ra đời
Ngày đăng: 03:02 19/04/20
Đẩy ra cửa hồng, nhấc lên rèm châu, Ninh Khuyết đi vào căn phòng đèn đuốc u tĩnh. Hắn uống vô hai bát to canh cỏ đuôi cá giải rượu, tắm nước ấm tẩy sạch thống khoái, bị đại sư tẩm quất chà đạp nặng nề một phen trên
giường trúc, cảm giác say muốn nôn dâng lên lúc trước đã thối lui hơn
phân nửa, toàn thân trở nên thanh tỉnh rất nhiều.
ikienthuc.org
Nhìn vị phu nhân dáng người hoàn mĩ ẩn dưới làn vải, nhìn vầng trán cao rộng trơn nhẵn cùng nếp nhăn nơi khoé mắt, Ninh Khuyết cảm thấy bản
thân lúc này nên say một chút thì tốt hơn, bởi vì hắn mơ hồ đoán được kế tiếp sẽ gặp phải chuyện gì, tuy rằng hắn thủy chung cho rằng phu nhân
nghiêm khắc với mình không hề có đạo lý, nhưng hắn lại phải thừa nhận
loại nghiêm khắc rõ ràng mang theo vài phần quan ái này của đối phương,
thành ra căn bản không cách nào cự tuyệt, chỉ có rưng rưng mà thừa nhận.
"Mấy ngày qua không nhìn thấy ngươi, nghĩ hẳn là ngươi đã bắt đầu vào
thư viện tu thân dưỡng tính, hiểu được tầm quan trọng bốn chữ ham học
ham hỏi này, nào đâu nghĩ đến học vấn không tăng bao nhiêu, ngược lại
đảm rượu tăng không ít."
Giản đại gia bình tĩnh nhìn hắn, mặt mày giản dị hòa ái không có vẻ gì
vô cùng đau đớn, chính là bằng bằng phẳng phẳng. Nhưng đúng là loại đối
đàm bình thường này, ngược lại gây cho Ninh Khuyết áp lực thật lớn, hắn
lúng ta lúng túng không biết nên mở miệng như thế nào, mạnh mẽ trấn áp ý định cười xòa xua xấu hổ, lại không nhịn được nấc cục một tiếng, hương
vị rất là khó nghe.
Ngửi mùi rượu chua thối đầy phòng, Giản đại gia hơi chút nhíu mày,
không vui trừng mắt nhìn hắn một cái, chợt nhàn nhạt tự cười giễu, nghĩ
rằng tự mình tức giận không hề có đạo lý, tổng không thể buộc gã thiếu
niên trước mắt gánh tội thay cái tên năm đó đi? Nàng nhìn Ninh Khuyết
tận khả năng bình tĩnh hỏi: "Nói xem vài ngày nay học được chút gì bên
trong thư viện?"
Ninh Khuyết tiếp nhận tách trà đậm Tiểu Thảo đưa qua, vội vàng nhấp hai ngụm bình tĩnh tâm thần, chân thành nói lời cảm tạ rồi mới hắng cổ
họng, không chút nào cấp bách, nghiêm cẩn nói qua một lần cuộc sống bản
thân trong thư viện với Giản đại gia.
"Ngược lại coi như là cần cù, chính là nếu ngươi không hề có chút trụ
cột nào hai khoa Thư Lễ, vậy thì phải dùng nhiều công phu trên hai môn
này, mà không phải rõ ràng mặc kệ không để ý tới. Phải biết rằng tương
lai sau khi ngươi rời thư viện, vô luận là vào triều làm quan hay là ra
trọng là vị đạo gia này từ trước đến nay ra tay cực kỳ hào phóng, hơn
nữa ông ta tự xưng cần phải bảo vệ nguyên thần, đến hai ba lần đều chỉ
động tay chứ không "lên giường" thật sự, nữ tử thanh lâu có lý nào không thích loại khách nhân này.
Đạo nhân dơ bẩn cao gầy tự rót chén rượu bên cạnh bàn chậm rãi uống,
đang lúc chán nản vô nghĩa, bỗng thấy cạnh bầu rượu có tờ giấy bị vò
thành một cục, loại giấy sổ sách bình thường nhất, mơ hồ lộ ra chữ viết
bên trong, căn cứ niềm đam mê dưỡng thành tánh qua mấy chục năm tu hành
của mình, theo bản năng ông nhấc lên cục giấy kia, sau đó tinh tế trải
ra trên bàn.
Trang giấy nhàu loạn có viết một hàng mặc tự, chữ chữ kéo dài dính nhau không rõ, vương vấn không dứt ra được, cộng thêm dàn giáo nghiêng lệch
tán loạn, nhìn vào khiến người mất hứng.
Trên giấy viết: Tang Tang thiếu gia ta hôm nay uống say sẽ không trở về ngủ ngươi nhớ uống sạch canh gà hầm còn thừa trong nồi.
Nhìn mấy chữ này, đạo nhân cao gầy gắt gao nhíu lại mày hoa, nhưng
khiến người ngạc nhiên chính là, biểu lộ trong lúc ông ta nhíu mày ngưng thần chẳng phải mang vẻ chán ghét, mà là tràn đầy nỗi vui sướng kinh
ngạc.
Đạo nhân cao gầy tinh tế đánh giá những chữ nhìn như gà bới kia, ánh
mắt cuối cùng dừng ở hai chữ canh gà, tay phải khô gầy giống nhành cây
mục chấm vào chén rượu cho ướt, sau đó hạ ngón tay lên mặt bàn, bắt đầu
phỏng theo nét bút mà viết.
Nước rượu trên ngón tay tha thành chữ trên chiếc bàn gỗ lim, hai chữ
canh gà hầu như giống y đúc Ninh Khuyết viết trên giấy, trong lúc mơ hồ
phảng phất có từng luồng khí lưu, từ đầu ngón tay đạo nhân cao gầy thẩm
thấu qua nước rượu, thấm vào chỗ sâu gỗ lim cứng rắn, sau đó nháy mắt
tản ra, hóa thành vô số dòng xoáy cực nhỏ biến mất vô tung.
Thủy Châu Nhi cô nương đang ở ngoài phòng rửa mặt chải đầu trang điểm,
phảng phất cảm ứng được cái gì, nhìn ánh sao đầy trời phản xạ qua chậu
nước, bất chợt ngẩn ra, không biết vì sao bỗng nhiên nhớ nhà vô cùng,
tưởng niệm ngôi nhà ấm áp chưa bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh của
nàng mà chỉ tồn tại trong ảo tưởng, tưởng niệm hương vị canh gà mẫu thân nấu chưa bao giờ nhấm nháp qua, hốc mắt thoáng chốc ẩm ướt.