Tương Kiến Hoan

Chương 114 : Nghĩ cách cứu viện

Ngày đăng: 14:52 18/04/20


Tuy rằng tưởng niệm Lang Tuấn Hiệp, thế nhưng Đoạn Lĩnh dần hiểu ra một việc, nếu như phụ thân không đến Lang Tuấn Hiệp cũng sẽ không đi.



Có người đến, có người ly khai —— tựa như Lang Tuấn Hiệp đã nói vậy, chuyện tốt trên đời ngươi không thể chiếm hết toàn bộ, luôn sẽ có một chút tiếc nuối như thế.



Có rất nhiều việc, tựa như lão thiên gia đã vì cậu mà sắp xếp xong hết rồi.



Đoạn Lĩnh kinh ngạc phát hiện, nếu như mình đọc sách gặp phải vấn đề, chỉ cần hỏi Lý Tiệm Hồng, đối phương hầu như đều có thể đưa ra câu trả lời thích đáng. Cho dù câu trả lời hoàn toàn không giống với phu tử thế nhưng lại tự thành hệ thống, Đoạn Lĩnh muốn không phục cũng không được..



“Cha, người không phải đã nói mình không đọc nhiều sách sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.



“Nhân sinh có giới hạn, biển học vô bờ bến.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Thế gian này có ai dám nói mình đã đọc hết toàn bộ sách đâu? Bất quá chỉ là hạt cát giọt nước mà thôi, càng hiểu nhiều càng thấy mình biết ít.”



Đoạn Lĩnh cái hiểu cái không gật đầu, hôm nay cậu đọc một quyển sách, lại hỏi: “Cha, Khổng Tử nói quân tử có tam úy là có ý gì?”



“Nhất úy thiên mệnh, nhị úy bề trên, tam úy thánh nhân. Chính là như vậy.” Lý Tiệm Hồng trả lời, “Tiểu nhân chẳng sợ thiên mệnh cũng không úy kỵ thứ gì.”



“Úy, cũng không phải là sợ.” Lý Tiệm Hồng hướng mặt về phía đình viện, thuận miệng tiếp tục giải thích, “Úy là tôn kính, tôn sùng thiên mệnh, tìm chốn an thân.”



“Thiên mệnh lại có ý gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.



“Trong cuộc đời của mỗi người đều có việc phải do chính mình đi hoàn thành.” Lý Tiệm Hồng nói, “Đây là việc từ thời khắc con ra đời đã được định trước. Có người vì trồng trọt mà sinh, có người vì chiến tranh mà sinh, có người vì làm hoàng đế mà sinh, nhiều như cây trong rừng, lại không có ai giống ai.”



“Thế nhưng, con làm sao có thể biết thiên mệnh của mình là gì chứ?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.



“Không biết, chính là tại trong tình lý.” Lý Tiệm Hồng buông tay thở dài, nói, “Cha cũng không biết, tam thập nhi lập tứ thập bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh. Thánh nhân nói, phải đến năm mươi mới hiểu đây.”



“Quá lâu rồi.” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười nói.



“Đúng vậy.” Lý Tiệm Hồng nói, “Nửa đời trước tỉnh tỉnh mê mê, đánh tới đánh lui lại không biết thiên mệnh ở nơi nào, quả nhiên là lãng phí thời gian.”



Lý Tiệm Hồng đứng dậy rời đi, Đoạn Lĩnh còn đang nghĩ đến những lời của phụ thân, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.



Một lát sau, Lý Tiệm Hồng lại bước vào phòng, bên ngoài mưa rơi rả rích, hắn đổi một thân áo choàng, trong tay cầm theo một cái tay nãi, hỏi: “Ngày hôm nay phải đến học đường đúng không? Còn muốn đọc sách chứ?”



“A!” Đoạn Lĩnh nghĩ chợt nhớ ra hôm nay đã đến ngày lĩnh quyển, phải đến học đường nộp lên quyển văn chương cuối cùng của bọn họ, chờ phu tử phê bình đắp ấn, sau đó mới có thể chuyển giao về Ích Ung quán. Cậu suýt nữa đều đã quên, thế mà Lý Tiệm Hồng cư nhiên lại nhớ, còn dẫn theo cậu cưỡi ngựa ra ngoài. Hai người cầm theo quyển tử đã chuẩn bị trước, đầu tiên đến Mặc phòng báo danh nộp quyển, sau đó lại đi ngoại thành giải sầu.



Ích Ung quán ở Thượng kinh nằm giữa con đường chính, người đến người đi, xa mã không dừng, bên ngoài có không ít người xếp hàng, đều là gia đình quan to hiển quý. Đoạn Lĩnh cùng Lý Tiệm Hồng mặc một thân bố y, đứng ở bên ngoài nhìn ngó.



“Có ước ao bảo mã hương xa như bọn họ không?” Lý Tiệm Hồng thuận miệng hỏi.



Đoạn Lĩnh lắc đầu, đến đây báo danh cũng có không ít học sinh cùng trường với cậu, bình thường học tập cùng nhau, cũng không nghĩ đến bọn họ có thân thế hiển hách như vậy. Đoạn Lĩnh nói với Lý Tiệm Hồng: “Phu tử dạy, người nếu tự cam thanh bần, bản thân nào khác bậc vương hầu.”



Lý Tiệm Hồng gật đầu nói: “Phu tử mặc dù thích nói năng bậy bạ, bất quá câu này nhưng thật ra lại không sai.”



Đoạn Lĩnh cười cười chạy vào đăng ký, Lý Tiệm Hồng lại kéo áo choàng xuống che lấy nửa khuôn mặt, nép vào góc khuất nhìn đám người đi đường qua lại.



“Đoạn Lĩnh!” Thái Diêm ở đằng xa gọi to, “Còn chờ cái gì đâu! Mau qua bên này!”



Đoạn Lĩnh mặc dù đã đi học đường ba năm, thế nhưng bình thường lại kết giao rất ít, còn có sự căn dặn của Lang Tuấn Hiệp nên bình thường ở trong học đường cũng không tiếp xúc quá nhiều người. Chỉ có Thái Diêm ban đầu đã nhận thức, Bố Nhi Xích Kim cùng với Hách Liên Bác bình thường vẫn bị phạt đứng cùng cậu là coi như quen biết.



Thái Diêm vẫn là do ca ca của hắn dẫn đến, đang ngoắc tay với Đoạn Lĩnh, Lý Tiệm Hồng cũng bước qua chào hỏi, chắp tay với Thái Văn.



“Bình thường đã chiếu cố nhiều.” Lý Tiệm Hồng nói.



“Không dám nhận.” Thái Văn cười cười, cũng chắp tay với Lý Tiệm Hồng..



Thái Diêm kéo vai Đoạn Lĩnh để cậu xếp hàng phía trước mình, hai thiếu niên còn hàn huyên vài câu. Đoạn Lĩnh rất ít khi nhìn thấy Thái Văn, không khỏi nhớ đến việc mùa đông năm ấy, lúc Lang Tuấn Hiệp bị thương, mấy hôm sau Đoạn Lĩnh về học đường đọc sách, Thái Diêm còn chủ động đi tìm cậu, thấy mắt phải của cậu sưng lên còn cho là bị người trong nhà đánh, nhỏ nhẹ an ủi một phen.



Bình thường hai người rất ít khi gặp nhau ở trường, lúc Đoạn Lĩnh đang học vỡ lòng thì Thái Diêm đã vào văn thư các học tứ thư ngũ kinh từ sớm; đợi Đoạn Lĩnh đến văn thư các cùng Thái Diêm học chung được vài tháng, Thái Diêm lại được đưa về nhà, do ca ca hắn mời người đến dạy, vì tế hai người cũng không thường gặp mặt.




“Ồ, vậy sau khi cứu ra lại dấu người ở nơi nào?” Lý Tiệm Hồng hỏi, “Nhà chúng ta?”



“Nhà chúng ta cách thành môn quá xa.” Đoạn Lĩnh nói, “Hơn nữa cũng không có tầng hầm linh tinh gì đó, không tiện giấu người, vạn nhất đối phương phát hiện bọn họ chạy thoát, nhất định phải lục soát từng nhà. Hơn nữa còn đóng cửa thành môn, không có chứng thực không được rời thành.”



“Đúng vậy, rất thông minh.” Lý Tiệm Hồng thuận miệng cười nói.



Đoạn Lĩnh nói: “Chỉ sợ là sáng sớm liền phong thành, vì vậy phải giấu người ở —— ở đây! Cách thành môn rất gần, còn có thể thần không biết quỷ không hay tiễn người rời đi!”



“Được!” Lý Tiệm Hồng nói, “Cứ quyết định như vậy, chờ cha phơi đồ xong liền có thể đi cứu người.”



Đoạn Lĩnh chạy theo phía sau hỏi: “Cha còn chưa nhìn rõ vị trí đâu! Là học đường!”



Lý Tiệm Hồng căng y phục lên thanh treo, lại đổ đi nước bẩn trong chậu, nói: “Con đối với học đường vô cùng quen thuộc, tự nhiên là nơi thích hợp nhất. Đi thôi!”



Đoạn Lĩnh lại hỏi: “A? Không che mặt sao? Thích khách không phải đều cần che mặt à?”



Lý Tiệm Hồng nói: “Phế vật mới phải che mặt.”



“…” Đoạn Lĩnh tự biết mình không nên đi kéo chân sau của Lý Tiệm Hồng, liền đem địa đồ giao cho hắn, nói, “Dọc theo con đường này…”



“Không nhớ được.” Lý Tiệm Hồng nhấc Đoạn Lĩnh khiêng lên vai, chân như bước lên thang lầu dẫm vào tường hai bước, bước thứ ba đã lên đến nóc nhà, lướt qua mái ngói như đi trên đất bằng, cả người tiến nhập vào màn đêm.



Đoạn Lĩnh sợ đến thiếu chút nữa kêu thành tiếng, may mà nhịn được. Lý Tiệm Hồng chạy vài bước lại đáp xuống đất sửa tư thế thành cõng người, lại phi thân qua vài ngõ nhỏ, đến gần đường lớn lại nhảy vào trong viện nhà người khác, khiến con chó trong viện giật mình sủa vang.



“Này.” Lý Tiệm Hồng nói, “Con chó thật lớn mà, chỉ là vẫn chưa dữ bằng Hốt Tất Liệt.”



Đoạn Lĩnh: “…”



“Xuống thôi.” Lý Tiệm Hồng nói.



Trong nháy mắt bọn họ đã đến ngõ nhỏ bên hông phủ Bố Nhi Xích Kim, Lý Tiệm Hồng quỳ một chân trên xuống, cánh tay choàng qua hông của Đoạn Lĩnh, ý bảo cậu cúi thấp người nắm chặt lấy mái ngói, trụ vững.



“Cha, quên mang kiếm theo rồi.” Đoạn Lĩnh nói, “Quay về lấy sao?”



“Không cần.” Lý Tiệm Hồng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, tối nay đúng lúc là mười lăm, một vầng trăng dịu dàng soi sáng đại địa.



“Một đêm đẹp như vậy. ” Lý Tiệm Hồng lẩm bẩm.



“Bên kia có góc tối, có thể yểm hộ hành động.” Đoạn Lĩnh chỉ về một phía khác trong phủ, Lý Tiệm Hồng nhìn theo cũng “Ừ” một tiếng.



Xung quanh phủ đệ có Liêu binh tuần tra, Đoạn Lĩnh chỉ chỉ xuống dưới, ý bảo Lý Tiệm Hồng cẩn thận.



Lý Tiệm Hồng thấp giọng dặn: “Chờ ở đây.” Xong rồi còn kín đáo đưa cho Đoạn Lĩnh một gói thức ăn vặt, ý bảo nếu buồn chán thì ăn một ít. Đoạn Lĩnh làm sao có thể nuốt trôi? Đem gói đồ ăn cất vào trong ngực, mà Lý Tiệm Hồng nháy mắt đã không thấy bóng dáng.



Lúc đội Liêu binh tuần tra đảo qua khúc quanh thì tên binh sĩ sau cùng bị gõ một phát vào gáy ngất xỉu, bị Lý Tiệm Hồng nấp trong bóng tối nhanh tay kéo về, còn tiện thể cầm theo trường cung và túi tên sau lưng, lại tháo mạch đao trên thắt lưng gã binh sĩ xuống, nhấc nhấc vài cái thử cân lượng, sau đó ném lên trên nóc nhà. Đoạn Lĩnh khẩn trương vạn phần, đưa tay ra đón, lại không chụp được.



Lý Tiệm Hồng lại ném lên lần nữa, vẫn không tiếp được.



Lần thứ ba, cuối cùng cũng chụp được rồi.



Lý Tiệm Hồng giơ một ngón tay cái lên, ý bảo cậu làm rất tốt.



Đoạn Lĩnh liền thẹn thùng.



———————–



1/ Tiết thượng tị: Là vào ngày mùng 3 tháng 3 âm lịch, thường diễn ra đồng thời cùng tiết thanh minh hoặc có xê xích cũng không nhiều. Vào ngày này người ta đi hái một loại rau dại có tên là ‘tề thái’ về chế biến món ăn, luộc trứng gà, ăn bữa cơm ngon, tượng trưng năm mới vạn vật sinh trưởng nuôi sống con người, cũng là trông mong một tương lai tốt đẹp ấm no.