Tương Kiến Hoan
Chương 131 : Thư đồng
Ngày đăng: 14:52 18/04/20
Trong trắc viện, Gia Luật Tông Chân đang lật xem danh sách, Hàn Tiệp Lễ thì nói chuyện gì đó cùng Gia Luật Đại Thạch. Tổng cộng có năm thiếu niên được gọi vào, Hách Liên Bác, Thái Diêm, Đoạn Lĩnh, một người họ Hô Diên thuộc dân tộc Tiên Ti, cùng với một hài tử của Bắc diện quan Liêu quốc.
Đường Tế Sự bảo Đoạn Lĩnh và Thái Diêm đi đến trước mặt Gia Luật Tông Chân, nói: “Bệ hạ hỏi cái gì các ngươi liền đáp cái đó.”
Trái tim của Đoạn Lĩnh đập loạn, không biết đối phương là có dụng ý gì? Gia Luật Tông Chân là đang đến tìm người sao? Tìm người làm cái gì?
Gia Luật Tông Chân chắp tay sau lưng đi ở phía trước, năm thiếu niên theo sát đằng sau. Gia Luật Tông Chân thỉnh thoảng lên tiếng hỏi thăm, không phải hỏi đã đến Ích Ung quán mấy năm, đọc sách thế nào thì là khảo sát công khóa của mọi người. Đoạn Lĩnh nghe xong thì kinh ngạc phát hiện, vị tiểu Hoàng đế này học vấn tựa hồ cũng không ít hơn bọn họ, hiển nhiên lúc ở Trung kinh cũng đã hạ xuống một phen khổ công.
Năm người vừa đến, ngoại trừ Hách Liên Bác thì đều là những người có thành tích dẫn đầu trong kỳ xuân khảo của Ích Ung quán, văn chương đều là hạng ưu.
“Trẫm đêm qua đã xem văn chương của các ngươi.” Gia Luật tông chân nói, “Văn hay chữ tốt, hôm nay gặp mặt quả đúng chữ cũng như người, phong thái thượng thừa. Không sai.”
Năm người vội vàng khom lưng tạ ơn.
“Hai ngươi là Hán nhân.” Gia Luật Tông Chân chọn một lương đình ngồi xuống, nói, “Mấy ngày nay tin tức của phía nam hẳn là cũng đã truyền ra khắp nơi rồi, mỗi người các ngươi đều nói vài câu cảm nhận đi.”
Ti Nghiệp dâng trà và điểm tâm lên, Gia Luật Tông Chân uống một ngụm rồi cười nói: “Chúng ta cũng không cần quá coi nặng quy củ, cứ tùy ý mở miệng là được, vốn cũng không trông cậy vào các người có thể nói ra cái gì trọng đại, tùy tâm là được.”
Thái Diêm lúc này lại cất tiếng: “Bệ hạ, thần là Liêu nhân.”
Gia Luật tông chân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại vui vẻ, nói: “Thái khanh nói đúng, là trẫm mạo phạm.”
Thái Diêm nói: “Theo cục diện hôm nay của Giang Nam, hiển nhiên không nên mạo muội xuất binh. Đại Liêu ta nhập chủ Trung Nguyên đã có trăm năm, suốt trăm năm nay đã không ít lần xuất hiện thời cơ còn tốt hơn hiện tại, thế nhưng hoàn toàn không có khả năng chỉ cần một trận đã có thể nuốt trọn giang sơn phía nam. Không thể.”
“Ừ.” Gia Luật Tông Chân gật đầu, Thái Diêm còn nói: “Lý Tiệm Hồng, Triệu Khuê nhị hổ tương tranh, Lý Tiệm Hồng vốn nhận sự trợ giúp của Đại Liêu ta, không bằng cứ đơn giản dùng hắn để kềm chế Triệu Khuê, từ đó có thể đổi lấy sáu quận trung tây.”
Gia Luật Tông Chân trầm ngâm không nói, Thái Diêm cảm thấy điểm đến liền dừng, cũng không nhiều lời nữa.
“Đoạn Lĩnh, ngươi lại có suy nghĩ gì đâu?” Gia Luật Tông Chân hỏi, “Văn chương của ngươi từng viết mấy câu ‘Nội thánh ngoại vương’, bình cũ rượu mới, thế nhưng thật sự có thể khiến trước mắt trẫm sáng ngời.”
Đoạn Lĩnh đã sơ lược đoán được dụng ý của Gia Luật Tông Chân —— y cũng không phải vì mình mà tới, lại càng không phải là do đã tra được nội tình gì. Vị tiểu Hoàng đế này đến Thượng kinh với mục đích rất đơn giản, nói không chừng chỉ muốn tìm vài người về làm thư đồng, thỉnh thoảng tiêu khiển.
“Thần…” Đoạn Lĩnh trầm ngâm chốc lát.
Gia Luật Tông Chân nhẹ nhàng thêm lời, “Cứ nói thoải mái. Đoạn Lĩnh, trẫm thường xuyên nghĩ đến, nếu trên đời này còn có người thành thật nói ra lời trong lòng với ta thì tốt biết bao. Đừng làm trẫm thất vọng.”
Đoạn Lĩnh đã hiểu.
“Hàn gia hy vọng có thể phát binh.” Đoạn Lĩnh nói, “Sông chưa qua hết, đánh tại giữa dòng.”
“Không sai.” Gia Luật Tông Chân đáp.
“Bắc viện đại vương lại mong muốn cùng Nam Trần thân thiện, tiếp tục minh ước Hoài Thủy.” Đoạn Lĩnh còn nói, “Cùng chung sức chống đỡ người Nguyên.”
“Không sai.”
Tình huống hiện tại, cả hai phía Nam Bắc viện không biết đã tranh luận qua bao nhiêu lần. Người thực tế nắm quyền tại quốc gia này chính là Tiêu thái hậu, Gia Luật Tông Chân chỉ có cái danh Hoàng đế mà không thể đưa ra những quyết định chân chính. Lần này Gia Luật Tông Chân đến Thượng kinh rất có thể không phải chỉ muốn tìm vài thư đồng đơn giản như vậy —— mục đích thực sự của y rất có thể là, muốn mật đàm với Gia Luật Đại Thạch.
Cuối cùng Đoạn Lĩnh còn nói. “Hàn gia…còn có Bắc viện đại vương…”
Gia Luật Tông Chân liếc nhìn Đoạn Lĩnh, trong ánh mắt của y còn mang theo một tia ý vị phức tạp, Đoạn Lĩnh tựa hồ đã từng thấy cảm xúc tương tự trong mắt của một người nào đó.
Là Thái Diêm, trong một khắc đó ánh mắt nếu Gia Luật Tông Chân cùng Thái Diêm có điểm tương tự đến kỳ lạ, tuy chỉ thoáng qua trong một chốc, thế nhưng Đoạn Lĩnh có thể đọc được trong đó sự bất đắc dĩ, phẫn nộ cùng không cam lòng. Nói vậy, quan hệ của Gia Luật Tông Chân với Tiêu Thái hậu và Hàn Duy Dung đã đến mức không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, khi dính vào quân quyền, đó là cái nôi tốt nhất để nuôi dưỡng cừu hận.
“Vì vậy, lúc này là hoàn toàn không thích hợp để xuất binh.” Đoạn Lĩnh nói, “Bằng không tình huống càng không thể vãn hồi. Khi đó, tình huống tốt nhất chính là một vùng Giang Nam rộng lớn kia chia thành hai mảnh, Tây Xuyên về Trấn, phía bắc quy Nguyên, cứ như vậy cả hai liền kết minh tập kích lãnh thổ đại Liêu ta. Tình huống xấu nhất chính là, Liêu quốc không những không chiếm được vùng Giang Nam cũng lại không trở về được cứ điểm Trung Nguyên, Nguyên quân nhất định sẽ xua quân xâm lấn…”
“Ừ.” Gia Luật Tông Chân đáp.
Đoạn Lĩnh không nói gì thêm, Gia Luật Tông Chân lại mỉm cười: “Chúng ta đêm nay sẽ đến Quỳnh Hoa viện nổi danh nhất Thượng kinh chơi đùa.”
“Tốt.” Đoạn Lĩnh cười nói.