Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 10 : Vân nhàn…

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


“Vương gia, nếu lát nữa quân địch tiến tới, ngàn vạn lần ngài đừng đi ra ngoài.”



Trong một sơn cốc trên núi Hạ Lan, Bạch Liên ngồi một bên luôn mồm căn dặn.



“Ài, biết rồi biết rồi,” Long Thiên Tài dựa người vào sườn núi: “Ta chỉ ngồi ở chỗ này nhìn thôi. Ngươi yên tâm đi. Nhỡ mà gặp chuyện không may thì còn có đầu gỗ, hắn sẽ bảo hộ ta.”



Cô tướng quân ở ngay bên cạnh, nghe vậy trầm mặc một lát rồi quay qua nhìn hắn: “Ta cũng sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.” Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ ‘ta còn giỏi hơn cả hộ vệ của ngươi’.



“…” Bạch Liên yên lặng cúi đầu, mất mặt quá.



“…” Long Thiên Tài nhếch nhếch khóe miệng, “Ừm.”



Cô tướng quân trầm ổn gật đầu, quay lại, hoàn toàn không nhận ra có chỗ nào không ổn, như thể tất cả là chuyện đương nhiên.



“…”



“…”



Sơn cốc này không lớn, nơi có thể ẩn núp không nhiều, nên chỉ tuyển những người *** nhuệ, còn lại thì đợi lệnh ở cách đó không xa. Long Thiên Tài nhìn đường vào sơn cốc, yếu ớt nói: “Nơi này được lắm, nếu có nhiều thời gian chuẩn bị, dựa vào nơi này chúng ta chắc chắn sẽ có một trận thắng đẹp mắt.”



Bạch Liên nhìn theo ánh mắt hắn, tự hỏi một chút: “Nếu có nhiều tảng đá thì tốt rồi.”



Long Thiên Tài tán thưởng gật đầu: “Ừ, chờ bọn họ đi vào thì dùng đá chặn lối ra, chắc chắn là sẽ có đi không có về, tiếc là thời gian gấp rút, chỉ có thể hết sức tiêu diệt binh mã. Thôi quên đi, nếu giết hết thì chả phải mất hết lạc thú rồi à?”



Bạch Liên trầm ngâm một chút, nghiêng đầu nhìn binh lính bên cạnh nói vài câu, binh sĩ lĩnh mệnh rời đi.



Cô tướng quân nghe thấy bọn hắn nói chuyện, không khỏi quay đầu nhìn tiểu vương gia. Thánh thượng vốn không để Bắc Mạc vào mắt, cho rằng Bắc Mạc không có tâm xâm phạm, nhưng đột nhiên tiểu vương gia xuất hiện, làm cho sự việc rắc rối hơn nhiều, cũng làm cho bọn họ cảm thấy vô số kinh hỉ.



Y càng lúc càng muốn hiểu được người này, lưu luyến cảm giác được ở cạnh hắn, thậm chí còn sinh ra cảm xúc muốn vĩnh viễn được ở bên hắn.



Bạch Liên quay đầu liền nhìn thấy, thầm than, thời gian ánh mắt của tướng quân đặt trên người tiểu vương gia càng ngày càng dài, hiển nhiên là đã sa vào, nhưng nhớ tới lời nói mơ của tiểu vương gia đêm đó, có lẽ vương gia đã có ý trung nhân, lại rất si tình. Con đường này tướng quân đi không dễ.



Long Thiên Tài cảm thấy tầm mắt của người nào đó, hắn mấp máy môi, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng vó ngựa và những tiếng động lớn từ cách đó không xa truyền lại.



Bạch Liên thấp giọng nói: “Là binh mã của ta.”



Long Thiên Tài gật đầu, tập trung *** thần nhìn. Quân đội Thánh Hoa cuồn cuộn tiến vào sơn cốc, bọn họ đã nhận được lệnh, động tác ra vẻ hốt hoảng, chạy vội về phía trước, phía sau còn nghe thấy những tiếng hò hét mơ hồ.



Mấy người dừng nói chuyện, im lặng chờ đợi.
Hắn nhìn đại quân đã vào đến giữa cốc, quay đầu nhìn Cô tướng quân. Người sau hiểu ý hắn, ra lệnh, lập tức binh lính hiện thân từ hai bên sơn cốc, tên bắn như mưa.



Phía dưới không kịp trở tay, người ngã ngựa đổ, nhưng đại vương hai bộ lạc kia cũng không phải người thường, nhanh chóng tập kết nhân thủ bày trận, chuẩn bị đánh ra bên ngoài.



Thánh Hoa tiếp tục bắn cung, binh mã chạy trốn lúc trước cũng quay lại, cùng với viện quân đã chờ sẵn lao vào chiến đấu với địch quân.



Long Thiên Tài biết lúc này còn bắn cung thì sẽ ngộ thương nhân mã bên mình, lập tức ra lệnh: “Tất cả nhắm vào cửa sơn cốc, không cho kẻ nào ra vào, đá không chặn được đường thì dùng thi thể bọn họ mà chặn.”



Cô tướng quân và Bạch Liên còn chưa xuống dưới, nghe thấy vậy nhất tề nhìn về phía người nào đó, vẻ mặt đều cực kỳ kinh ngạc. Vị tiểu vương gia lớn lên ở thâm cung này không hề sợ hãi máu tanh bên dưới đã ngoài dự liệu của bọn họ, không ngờ lời nói ra còn kinh người hơn.



Tất nhiên Long Thiên Tài biết hai người đang nghĩ gì, lúc trước ở cạnh Lôi Nham còn cảnh tượng nào hắn chưa gặp qua, sao phải sợ mấy thứ này, nếu không phải sau đó hắn nhìn thấy thứ không nên thấy mà bị Lôi Nham truy sát, thì không chừng đã tự tay giết người từ lâu rồi.



Đúng lúc này, một binh sĩ chạy tới bên người Bạch Liên: “Quân sư, trên sườn núi chỉ tìm được một khối đá lớn có thể di động.”



Long Thiên Tài tai thính nghe được, lập tức vui vẻ: “Đẩy xuống phía dưới.”



Người nọ lĩnh mệnh rời đi, còn lại mấy người không hẹn mà cùng nhau nhìn xuống cửa sơn cốc, bỗng nhiên thấy xuất hiện một chiếc xe ngựa, Bạch Liên ngẩn ra, thốt lên không chút nghĩ ngợi: “Vân Nhàn!”



Bọn họ chưa từng nhìn thấy Vân Nhàn, nhưng giờ khắc này, có thể dùng loại tư thái này xuất hiện trong tầm mắt, chỉ có thể là cậu.



Nhìn qua thì Vân Nhàn còn khá trẻ, cậu mặc một trường bào màu trắng rộng rãi, áo choàng khoác trên vai, cũng chẳng quan tâm có chỉnh tề hay không. Những người khác thì tóc dài buộc cao, nhưng cậu lại thả ra sau, buộc bằng sợi dây có vẻ rất tùy tiện, chẳng ra cái gì cả, lại lười biếng ngồi trên ghế, từ trên xuống dưới không có vẻ gì lỗi lạc nghiêm túc.



Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là khuôn mặt cậu, ngũ quan Long Thiên Tài tuy là *** xảo, nhưng người ta cũng còn phải quan tâm tới tính tình như thế nào, mà người trước mắt thì không thế. Khuôn mặt kia như được quỷ thần điêu khắc tỉ mỉ, là một mỹ nhân tiêu chuẩn, đẹp đến mức người ta có thể bỏ qua hết tật xấu của cậu.



Long Thiên Tài há miệng lại ngậm miệng, một lúc lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình: “Đừng giết, nghìn lần đừng giết Vân Nhàn, mẹ nó chứ, người đẹp như thế kia giết thì tiếc lắm, giữ lại cho ta.”



“…” Cô tướng quân chuẩn bị xuống dưới, nghe vậy thì yên lặng liệt Vân Nhàn vào nhóm địch nhân phải giết bỏ không tha.



“…” Bạch Liên yên lặng đi sau Cô tướng quân, bắt đầu hoài nghi có thật tiểu vương gia là người si tình không đây?



Long Thiên Tài còn đang nhìn, bỗng nghe thấy tiếng ầm ầm truyền đến, hắn cực kỳ kinh ngạc, nhảy dựng lên: “Đừng mà, mỹ nhân của ta!!!!” Vừa dứt lời thì tảng đá ầm ầm lăn xuống, khi đó xe ngựa của Vân Nhàn vừa mới dừng lại, khó khăn né qua.



Long Thiên Tài vỗ ngực: “Vạn hạnh vạn hạnh, tốt rồi tốt rồi.”



“…” Cô tướng quân yên lặng đi xuống, liệt Vân Nhàn thành địch nhân buộc phải giết bỏ không tha, không có nhóm nhiếc gì nữa.



“…” Bạch Liên xác định tiểu vương gia không phải người si tình, nhìn không giống chút nào.