Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 18 : Bỏ trốn

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Đa Cát đã tỉnh lại từ lâu, xung quanh khá tối, nhưng có thể nhận ra đây là một lều trại. Trong lòng gã thất kinh, chợt nhớ tới trước khi ngất đi, Vi Tiểu Bảo vừa lay gã vừa gọi đại vương, mà những tên tay sai kia đứng ở ngay cửa, chắc chắn đã nghe thấy. Như vậy hẳn là gã đã bị những người đó mang tới quân doanh Thánh Hoa rồi, chỉ có điều không biết nguyên soái đối phương định xử trí gã như thế nào.



Ở xung quanh còn có mấy người đi theo cũng bị trói lại, không nhìn thấy bóng dáng Vi Tiểu Bảo và Vân Nhàn. Gã nhớ tới thân phận người kia, lại nhớ tới vẻ ngoài của Vân Nhàn, liền hít một hơi thật sâu. Lẽ nào Vân Nhàn cũng bị bắt tới tiểu quan quán rồi?



Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, Vân Nhàn không thể xảy ra chuyện gì được, ít nhất là không thể xảy ra chuyện dưới mí mắt gã, nếu không cứ chờ Đột Chân bị diệt tộc đi.



Trong lòng gã vô cùng phiền loạn, nhưng miệng lại bị chặn, không phát ra được một thanh âm nào. Gã đợi thật lâu, thoáng nghe được tiếng ầm ĩ ở bên ngoài, trong lòng giật mạnh, có lẽ Thánh Hoa đã xuất binh.



Gã và Vân Nhàn đều bị bắt, bộ lạc không có người lãnh đạo, nếu hai người còn lại muốn thế chân, thì cơ hội của Ô Nhĩ cao hơn. Nhưng người nọ tính tính gian trá, tất sẽ nhân cơ hội này mà tiêu hao binh mã Đột Chân, có khi còn tìm cách nuốt gọn Đột Chân… Phiền não trong lòng gã càng ngày càng tăng, chỉ ước gì có thể lập tức bay về bộ lạc.



Rất lâu sau, gã nghe thấy tiếng quát rung trời bên ngoài, biết là Thánh Hoa đã thắng, liền cảm thấy trong lòng hơi thoái chí. Rất nhanh, màn che bị xốc lên. Gã ngẩng đầu, người đi vào tướng mạo nhã nhặn, đúng là quân sư của Thánh Hoa.



Đầu tiên Bạch Liên cởi trói cho gã, sau đó bảo người bưng cơm nước lên, rồi lại sai binh sĩ dẫn mấy người trong lều đi. Đa Cát thấy người này không có ý làm khó, liền bình tĩnh ngồi xuống ghế mềm, hỏi: “Ô Nhĩ còn sống hay đã chết?”



“Rất đáng tiếc, còn sống,” Bạch Liên nói, “Tuy bị thương nặng, nhưng tĩnh tâm tu dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn.”



Vậy thì trong thời gian ngắn người nọ sẽ không thể ra tay với Đột Chân… Đa Cát nghĩ thầm, lại hỏi tiếp: “Hai người đi cùng ta đâu?”



Bạch Liên biết là không thể để lộ thân phận vương gia, liền nói: “Tới chỗ bọn họ nên tới rồi.”



Chỗ bọn họ nên tới, không lẽ là… Sắc mặt Đa Cát trầm xuống: “Các ngươi còn nhân tính hay không?”



“…” Đột nhiên Bạch Liên rất muốn biết tiểu vương gia đã nói cái gì với người này.



Đa Cát nhớ tới lần đầu gặp Vi Tiểu Bảo, lại nghĩ tới trước khi hôn mê, còn nghe được câu ‘Nếu lại bị người khác làm nhục, ta thà chết còn hơn”, trái tim không thể khống chế mà quặn lên. Gã vội vàng hít một hơi thật sâu để mình có thể bình tĩnh lại. Gã có thể tự đi cứu người nọ, nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải biết Vân Nhàn đang ở đâu, đây mới là việc quyết định sống chết tồn vong của toàn bộ tộc.



“Chắc ngươi không biết Vân Nhàn là một trong hai người đó?” Đa Cát lạnh lùng, “Chẳng lẽ lũ tay chân kia chỉ nói với các ngươi là đi bắt tiểu quan bỏ trốn về?”



“…” Bạch Liên cứng đờ, y đang nghe thấy cái gì vậy? Tiểu quan quán? Vương gia, thì ra ngài đã nói vậy sao?



“Bây giờ ngươi đi vẫn còn kịp,” Đa Cát nói, “Vân Nhàn ở trong tay các ngươi có giá trị hơn nhiều  so với ở trong tiểu quan quán, đúng không?”



“Không,” Bạch Liên nhớ lại cảnh ban sáng, liền nói: “Ta thấy Vân Nhàn ở trong tiểu quan quán cũng được lắm, cậu ta xinh đẹp như vậy, nhất định có thể trở thành đầu bài.” Y không thể trêu vào ma đầu kia, nhưng mắng mấy câu ngoài miệng, cũng có thể xả bớt oán khí trong lòng.



“Ngươi…” Đa Cát cực kỳ kinh ngạc, bắt sống Vân Nhàn chắc chắn là lập được công lớn, chẳng lẽ người này không nghĩ ra sao? Gã mắng thầm trong lòng, không ngờ quân sư của Thánh Hoa lại ngu ngốc như vậy, vội vàng nói: “Ngươi cứu được cậu ta, thì ngươi muốn cái gì bản vương cũng đáp ứng.”



Bạch Liên ngẩn ra, nghĩ thầm không lẽ người này thích Vân Nhàn? Y hỏi: “Vì sao?”



Đa Cát nghẹn lời, gã không thể khai ra Cổ Thục được.



Bạch Liên càng cho rằng suy đoán của mình là chính xác, hừ một tiếng: “Ta không đi cứu cậu ta đâu, để cậu ta ở đó hầu hạ người khác, với nhan sắc đó chả mấy chốc mà nổi danh thiên hạ.” Y yên lặng nghĩ, ha ha, cảm giác được đơm điều đặt chuyện cho tên kia thích thật.



“Ngươi…” Con ngươi Đa Cát trầm xuống, “Ngươi đố kỵ tài ba của hắn đúng không? Sao ngươi lại ác độc như vậy?”



“…” Bạch Liên chợt phát hiện chỉ cần đặt cạnh Vân Nhàn, người không may luôn luôn là y.




Long Thiên Tài khoanh tay, hiền lành mỉm cười: “Tiểu An này ~, nếu ngươi muốn lúc trở về bản vương không nói với hoàng huynh tội khi quân của ngươi, thì giúp ta làm một việc.”



“…”



Vài phút sau, binh lính trong doanh trại liền nhìn thấy tiểu vương gia, Vân Nhàn và hộ vệ Mộc Tử kéo một chiếc xe ngựa đi ra ngoài doanh trại. Binh lính phụ trách trông coi cung kính tiến đến: “Vương gia, ngài muốn đi đâu vậy ạ?”



“À, Vân Nhàn muốn nói vài lời với đại vương tộc Thiên Lang, ta dẫn cậu ta đi, các ngươi không cần đi theo.”



Binh sĩ hơi do dự, nhìn thấy Mộc Tử đi theo, còn có Cô tướng quân và các tướng quân đều ở biên quan, tiểu vương gia đi tới đó chắc cũng không gặp chuyện gì đâu, liền cho đi.



Mộc Tử vốn tưởng hai người này muốn tới biên quan, nhưng dần dần y cảm thấy không đúng.



Tiểu vương gia hiền lành vô cùng: “Đầu gỗ này, bản vương biết hoàng huynh sai ngươi bảo vệ ta, bây giờ cho ngươi hai lựa chọn, một là tự nguyện đi chơi với chúng ta, hai là bắt buộc phải quay về. Chuyện này cũng không có gì khó, chúng ta có vô số cách bỏ ngươi lại, ngươi có tin không?”



“…” Mộc Tử nháy mắt trầm mặc.



Vì vậy hôm nay khi Cô tướng quân và Bạch Liên trở về từ biên quan, muốn đi tìm tiểu vương gia, liền thấy Ngụy Tiểu An bị trói trên giường, trước ngực lộ ra tờ giấy, trên mặt giấy viết mấy chữ to: mặt than, Tiểu Hoa, người ta lại bỏ trốn đây ~



“…” Bạch Liên yên lặng nhìn về phía Cô tướng quân.



Cô tướng quân trầm mặc một lúc lâu mới thốt lên một câu: “Lúc cần thiết thái độ phải dứt khoát mạnh mẽ một chút…”



“… Hả?”



Cô tướng quân không đáp, xoay người đi thay quần áo, chuẩn bị vài thứ đơn giản rồi dẫn ngựa, nhìn Bạch Liên và Ngụy Tiểu An, chậm rãi nói: “Sai người tiến cung diện thánh, nói tiểu vương gia muốn đi du sơn ngoạn thủy, hỏi xem thánh thượng có đồng ý không?” Y nói xong thì quay đầu đi, cơ bản không cần thánh thượng đáp lời, điều này hoàn toàn trái ngược với tính cách trước đây của y.



Ngụy Tiểu An yên lặng hóa thành bức tượng, tướng quân, ngài có biết ngài khi quân bao nhiêu lần rồi không? Đây là cái gì, phạm sai nhiều thành ra không thèm quan tâm nữa?



Bạch Liên cực kỳ kinh ngạc nhìn y: “Ngài đuổi thì đuổi, mang theo đao làm gì?”



“Giết người.”



“…”



Cô tướng quân giục ngựa bước đi.



Bạch Liên biết rõ, sau chiến tranh nguyên soái phải quay về kinh diện thánh, nhưng ở giữa có một tiểu vương gia thì mọi chuyện không có gì là nhất định. Dù sao thánh thượng cũng dung túng người nọ vô cùng, nên bây giờ chuyện trở về kinh rơi cả xuống đầu y.



Y nhìn tướng quân đi xa, giật mình, lập tức nước mắt tràn mi, thật lòng muốn đi thắp hương bái phật. Rốt cuộc y cũng thoát được hai ma đầu kia rồi!



Chú thích:



Goodbye Cambridge ( 再别康桥 / Tạm Biệt Khang Kiều): Một bài thơ của Từ Chí Ma, sau đó được phổ nhạc và trở thành một bài hát nổi tiếng, dưới sự trình bày của nhóm S.H.E, có thể nghe ở đây. Đây là bài hát tiếng Trung nha.