Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 20 : Cứng rắn

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Thành Trường An rất giàu có, hàng năm có rất đông người tới nơi này du ngoạn hoặc buôn bán. Đây là nhà trọ lớn nhất tốt nhất ở Trường An, đến giờ cơm tối, trong đại đường vô cùng náo nhiệt đông đúc. Nhưng nếu có người đi qua một cái bàn, sẽ không tự chủ được mà phải dừng lại liếc mắt, vì ngồi mấy người quanh bàn đều mang vẻ mặt nghiêm túc trầm trọng, trông quái dị vô cùng.



Cô tướng quân là người bình tĩnh nhất. Y bình thản rót rượu, nhìn thẳng vào người nào đó đang dựa vào lòng tiểu vương gia, một chữ cũng không nói.



Không khí cực kỳ yên lặng, Tiểu Thảo chịu áp lực quá lớn, vội ho một tiếng, im lặng xoay người chạy vào lòng Vân Nhàn: “Đại gia ~”



Vân Nhàn đã hoàn hồn từ lâu, đang bận rộn gắp thức ăn vào bát, thấy hắn chạy tới thì một tay cầm chén cơm, một tay kéo hắn, run run rẩy rẩy sang bàn khác ăn, con mắt trong suốt vẫn nhìn sang đây.



Mộc Tử im lặng im lặng, xới cơm xong cũng chạy sang chỗ Vân Nhàn, để hai người ngồi riêng chỗ này.



Tiểu Thảo quan sát người nọ, thấp giọng tò mò hỏi: “Này, y là ai thế?”



Vân Nhàn tiếp tục nhìn, thuận miệng đáp: “Ngồi sang một bên đi, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”



Tiểu Thảo biết điều vâng một tiếng, liếc cậu một cái, lấy lòng nhích lên: “Gia, ta ăn đùi gà trong bát ngươi có được không?”



Vân Nhàn nhìn hắn đầy cảm thông: “Đáng thương quá, chỉ lo chạy trốn mà cơm cũng không lấy, cảm giác bị đói là khó chịu nhất đấy.”



Tiểu Thảo tội nghiệp gật đầu: “Gia, vậy đùi gà này…”



Vân Nhàn liền dùng đũa gắp đùi gà lên. Tiểu Thảo lập tức cảm động đến rơi nước mắt, định lấy tay cầm thì thấy người này cúi xuống cắn một miếng, không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Đáng đời, ai lo được cho ngươi.”



“…”



Ở bên này, Long Thiên Tài yên lặng nhìn chằm chằm đại đao trên bàn, run rẩy cầm lên, đặt nó sang một chỗ an toàn. Thấy người này uống rượu xong rồi, liền vội rót tiếp cho y, hỏi lại: “Này… Sao ngươi lại tới đây?”



Cô tướng quân thấy ở đây có người ngoài nên không gọi hắn là vương gia, chỉ trầm mặc một chút: “Ngươi đã nói, khi cần thiết thái độ phải mạnh mẽ quyết đoán một chút.”



Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, yếu ớt hỏi thử: “… Cho nên?”



Cô tướng quân tuyên bố: “Ta muốn đi theo các ngươi.”



“À, vậy mà ta cứ tưởng,” Long Thiên Tài thở ra một hơi, thống khoái nói, “Vậy thì đi cùng đi.”



Cô tướng quân kinh ngạc: “… Chỉ thế thôi sao?”



“Thế nào?” Long Thiên Tài liếc y một cái, “Ta không cho ngươi đi theo thì ngươi nghe lời ta chắc?”



Cô tướng quân lắc đầu.



“Nếu đã không nghe,” Long Thiên Tài nói, “Thì ta lãng phí nước bọt làm gì? Ta có bị ngu đâu.”



“…”


Long Thiên Tài hỏi: “Rốt cuộc ngươi có nói hay không? Không nói chúng ta cũng có cách để ngươi nói, rất nhiều trò vui đó.”



“Không có gì hay mà dấu diếm,” Tiểu Thảo cười nói, “Ta đã nghe đến đại danh của quân sư Bắc Mạc Vân Nhàn, cũng biết cậu ta đột nhiên biến mất ở gần đây, nên nghĩ không biết có phải cậu ta hay không. Còn ngươi, đi cùng cậu ta, lại có thể sai bảo cậu ta lấy giấy bút viết biên nhận, ắt hẳn địa vị không nhỏ. Ta chỉ đơn thuần là tò mò thôi, tò mò thôi.”



Long Thiên Tài ngẩn người, chuyện Vân Nhàn biến mất chỉ mới xảy ra vài ngày trước đó, người này lại biết rõ ràng như vậy… Tiểu Thảo cũng đoán được suy nghĩ của hắn, nhún vai nói: “Đối với chuyện quan trường, ta khá quan tâm đến, mà con đường các ngươi đi… là  từ núi Hạ Lan đúng không? Như vậy nghĩa là ta đoán đúng rồi?”



Vân Nhàn không đáp, chỉ phân tích: “Ngươi xây dựng một nhóm nghĩa sĩ, để giúp đỡ người yếu thế, lại quan tâm chuyện quốc gia đại sự như vậy làm ta rất ngạc nhiên. Sao ngươi không tòng quân?”



“Ta cũng muốn chứ,” Tiểu Thảo thở dài, “Thôi được rồi, đến nước này thì nói thêm vài câu được. Mẹ ta là tội thần, từ nhỏ ta đã bị người ta ghét, cảm giác đó các ngươi không hiểu được đâu.”



Long Thiên Tài và Vân Nhàn đồng thời nhìn hắn: “Ngươi thật đáng thương.”



“…”



Long Thiên Tài nhấp một ngụm trà: “Ngươi cũng chỉ muốn biết rõ thân phận của chúng ta? Không còn mục đích nào khác sao?”



“Bây giờ ta có thể chắc chắn cậu ta chính là Vân Nhàn kia,” Tiểu Thảo tự rót cho mình một chén rượu, không để tâm nửa sau câu hỏi mà nhìn Vân Nhàn, cảm thấy hứng thú hỏi: “Ngươi đã gặp Cô tướng quân chưa? Y là người như thế nào?”



Mặt than ngẩn ra.



“…” Vân Nhàn nói, “Hỏi làm gì?”



“Y và ta xấp xỉ tuổi nhau, lại có thể ra trận mấy lần, thanh danh vang dội đã lâu, lần này còn một phát đánh tan quân Bắc Mạc,” Tiểu Thảo nói, “Y là anh hùng chân chính, ta vẫn luôn muốn gặp, đáng tiếc là không có cơ hội nào.”



Khóe miệng Vân Nhàn giật giật: “Ta chỉ có thể nói là hiện thực luôn tàn khốc.”



Tiểu Thảo ngẩn ra: “Ý ngươi là gì?”



Vân Nhàn không đáp, nhưng Long Thiên Tài lại vỗ vỗ bả vai mặt than: “Này, người ta ngưỡng mộ ngươi như vậy, thôi thì thu hắn làm phó tướng luôn đi.”



“…” Tiểu Thảo cực kỳ kinh ngạc, “Ý của ngươi là gì?”



“Ngươi đoán đi.”



Tiểu Thảo nhìn đại đao trên bàn, lại nhìn mặt y, nhìn nhìn cây đao lại nhìn nhìn mặt, trầm mặc một chút, run giọng hỏi: “… Ngươi ngươi ngươi các ngươi không lừa ta chứ?”



Long Thiên Tài và Vân Nhàn đồng loạt gật đầu.



Tiểu Thảo im lặng. Cô tướng quân cũng im lặng. Hai người nhìn nhau một lát, lại nghe thấy giọng hát ai oán vô cùng của Long Thiên Tài: “Gặp lại không bằng không gặp…”



Tiểu Thảo đứng dậy đi lên lầu: “Các ngươi để ta từ từ tiêu hóa chuyện này…”



Mọi người: “…”