Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 23 : Biến cố

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Ký ức lúc say rượu dần trở lại, khi lần thứ hai tỉnh dậy, ánh mắt Long Thiên Tài nhìn mặt than có nhiều hơn nửa phần phức tạp. Tuy tình tự này chỉ xuất hiện thoáng qua trong đáy mắt, nhưng trong nội tâm hắn thì cực kỳ, cực kỳ rối rắm.



Ánh mắt Cô tướng quân vẫn thản nhiên như trước, đặt tay lên thái dương hắn nhẹ nhàng xoa xoa: “Đầu có còn đau không?”



Long Thiên Tài lắc đầu, ngồi dậy nhìn y một lát, trốn tránh nói: “Sao ngươi không cưỡi ngựa?”



Cô tướng quân bình tĩnh: “Vân Nhàn bảo cậu ta muốn cưỡi.”



Vân Nhàn giục ngựa đi cạnh xe, bị xóc đến đau cả người, đang tội nghiệp chờ ca mình tỉnh ngủ thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong. Nhất thời, cậu tức giận đập ầm ầm vào cạnh xe: “Nói dối đó, đừng có xuyên tạc sự thật, lão tử muốn kháng án! Xã hội phong kiến vạn ác đãi ngộ bất bình đẳng! Lão tử đang yên ổn làm một công dân của Trung Hoa Dân Quốc, tự nhiên chạy đến nơi này làm công dân hạng hai làm cái gì cơ chứ? Ta phải về nhà!”



Long Thiên Tài: “…”



Cô tướng quân vẫn bình tĩnh như cũ, giải thích hai chữ ‘Nói dối’ của Vân Nhàn: “Ta nghĩ là cậu ta muốn cưỡi.”



Long Thiên Tài: “…”



Cô tướng quân vén rèm lên: “Nếu quân sư muốn quay về, thì khi nào đến thành trấn ta sẽ lập tức tìm người đưa ngươi trở lại. Quân sư đi đường cẩn thận, không cần thương nhớ chúng ta.”



“…” Vân Nhàn bi thống, “Ca!”



Long Thiên Tài hoàn hồn, ngoắc: “Lại đây.”



Vân Nhàn liền xoay người xuống ngựa, bảo Mộc Tử dừng xe, rồi chậm rãi chui vào bên trong. Lần trước lừa đảo được rất nhiều thứ, nên khoảng trống còn lại trong xe ngựa khá ít. Cậu xoa bóp tay chân đau nhức, đáng thương nói: “Ca…”



Long Thiên Tài nhìn mặt than: “Ngươi đi ra cưỡi ngựa đi.”



Cô tướng quân ngồi im: “Không muốn cưỡi.”



“…” Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, đột nhiên thay đổi sang bộ dạng hai mắt đẫm lệ lưng tròng, vò ống tay áo mình: “Ngươi đi đi mà, ta muốn tâm sự với cậu ấy.”



Cô tướng quân nhìn hắn, trầm mặc một lúc rồi quay đầu đi ra ngoài. Long Thiên Tài lau mặt, nghĩ thầm rốt cuộc cũng tìm được cửa đối phó với mặt than rồi. Thì ra bộ dáng này có thể làm y xiêu lòng à.



Cô tướng quân tự an ủi mình, dù sao Vân Nhàn cũng sắp phải đi rồi, trở mình cũng không tạo nên phong ba gì… Nhưng kể cả khi nghĩ vậy, y vẫn không cưỡi ngựa mà bắt Tiêu Sùng cưỡi, còn mình thì ngồi bên ngoài xe.



(Trở mình cũng không tạo nên phong ba: không thể tác động làm ảnh hưởng xấu tới chuyện gì hết)



Vân Nhàn rầm rì lùi lại, to gan không muốn sống rúc vào lòng người phía trước: “Ca, xoa bóp cho ta.”



Long Thiên Tài liền bóp cho cậu. Vân Nhàn hưởng thụ híp mắt lại, thuận miệng hỏi: “Ca, có thật là ngươi không còn nhớ những chuyện xảy ra sau khi say rượu không?”



Tay Long Thiên Tài dừng lại, rồi tiếp tục xoa nắn.



Vân Nhàn lập tức hoài nghi, nhìn hắn: “Sao?”



Tay Long Thiên Tài lại dừng lại, cuối cùng sụp vai yên lặng ngồi co cụm một góc bên cạnh cậu, trầm mặc một lát mới khóc không ra nước mắt nói: “Thực ra ta đã nhớ ra rồi…”
Gian phòng đối diện và mấy phòng bên cạnh đều sáng đèn, mà cửa phòng Vân Nhàn thì mở rộng ra, bên ngoài có rất nhiều người đến hóng chuyện. Trong lòng hắn thất kinh, vội vàng chạy tới.



Trong phòng có bốn năm người đang quỳ, mặt mũi bầm dập. Mộc Tử đứng canh ở bên, còn mặt than và Tiêu Sùng thì quay quanh giường lớn, hình như đang nghiên cứu gì đó.



“Có chuyện gì vậy?” Hắn chạy qua đó, Vân Nhàn đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm cả trán: “Này, Tiểu Vân Nhàn!” Tay hắn vội vàng sờ soạng, thấy người cậu nóng vô cùng, liền xoay mạnh người nhìn lại, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi cho cậu ta ăn cái gì?”



“Nhuyễn hương tán…”



“Dùng để làm gì? Thuốc giải đâu?”



Người nọ lí nhí trong miệng: “Làm cho người ta mất hết sức, thành phần còn có một ít xuân dược… Không… không có thuốc giải…”



Giọng Long Thiên Tài càng lạnh hơn: “Các ngươi khinh ta là người ngu à? Phản ứng của cậu ta như thế này mà là trúng xuân dược sao?”



“Tiểu nhân… cũng… cũng không biết sao lại thế…”



“Đừng hỏi nữa,” Tiêu Sùng nói, “A, nhìn cậu ta này.”



Long Thiên Tài quay đầu lại. Không biết Tiêu Sùng đã cởi quần áo của Vân Nhàn từ lúc nào, chỉ thấy trên vai trái cậu có một hoa văn, đang chậm rãi co lại. Hắn giật mình: “Đây là cái gì thế?”



Hắn tiến lên sờ sờ, những chỗ khác trên người Vân Nhàn đều rất nóng, nhưng ở đây lại lạnh đến thấu xương, làm cho người ta không giải thích nổi.



Bỗng nhiên hắn cảm thấy cực kỳ sợ hãi, thậm chí là bất lực: “Này, Tiểu Vân Nhàn, ngươi đừng chết mà, ngươi nói đi phải làm thế nào để cứu ngươi bây giờ, rốt cuộc đây là cái quỷ quái gì?”



Vân Nhàn đau đến không còn sức lực, không nói nên lời, chỉ có thể động động môi. Long Thiên Tài vội tiến sát lại, nhưng không nghe được một âm thanh nào hết: “Cái gì, ngươi nói cái gì?”



Tiêu Sùng phe phẩy quạt: “Bằng kinh nghiệm hành tẩu giang hồ hơn một năm nay của ta… Ngao…”



Long Thiên Tài đạp một cước sang: “Hành tẩu em gái ngươi, chỉ có đóng giả tiểu quan chứ làm được gì!”



“Không,” vẻ mặt Tiêu Sùng rất chăm chú, phản bác lại, “Ta còn từng đóng giả kỹ – nữ.”



“…” Long Thiên Tài cả giận nói, “Được rồi, nhanh chóng cứu người đi!”



“Ta biết thần ngữ,” Tiêu Sùng nói, “Cậu ta bảo mang một thùng nước lạnh tới rồi bỏ cậu ta vào đó.”



Long Thiên Tài vội sai người đi lấy nước, sau đó ôm Vân Nhàn qua.



Môi Vân Nhàn không có nổi một chút huyết sắc, luôn luôn cau mày, cảm thấy nhiệt độ trong thân thể dần dần hạ xuống, càng lúc càng lạnh, gần như là cùng nhiệt độ với bên vai trái. Ý thức của cậu không rõ, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác vui sướng lạnh lẽo.



—- Mẫu cổ ở trên người ngươi, ta phải chịu cóng, thì ngươi cũng đừng mong sống tốt.



Cậu nghĩ như vậy, trong làn nước lạnh giữa đêm thu, cuối cùng hoàn toàn mê man.