Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 36 : Thánh chỉ

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Trong trận chiến ‘lấy tiền sờ người’, Long Thiên Tài thất bại thảm hại. Cả tẩm cung chỉ có hai người bọn họ, tính về giá trị vũ lực thì Long Thiên Tài đánh không lại rồi. Cổ tay hắn bị giữ chặt ấn xuống, cả người bị đè lên. Long Thiên Tài đã bị ăn một lần, nên đương nhiên ở thế hạ phong. Đến giờ, hắn cũng không biết cực hạn của mặt than là ở đâu nữa.



Cho nên, hắn thua là cái chắc.



Màn che đã kéo xuống hết, dưới ánh nến ấm áp càng có vẻ cực kỳ mờ ám.



“A… ưm…” Long Thiên Tài nằm ngửa trên giường lớn xa hoa, khuôn mặt đỏ bừng bởi ***. Dị vật thô to lấp đầy trong cơ thể, mỗi lần ma sát lại mang đến một cảm giác vô cùng rõ ràng.



“Ta nói cho ngươi biết.. ưm…” Hắn phì phò thở gấp, giọng nói vỡ vụn chật vật, “Nếu như ngươi… A!” Hắn chưa nói hết câu, người này đã đẩy mạnh, đâm thẳng vào điểm chết người kia. Ngón chân hắn không thể khống chế nổi mà cuộn lại.



Cô tướng quân cúi đầu hôn hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của hắn, con ngươi thâm thúy chuyên chú, giọng khàn khàn hỏi: “Nếu như ta làm sao?”



Long Thiên Tài cầm lấy cánh tay y, nhân lúc nghỉ ngơi mà thở dốc mấy hơi, chậm rãi mở miệng: “Mặt than, nếu ngươi không trả đủ tiền cho mấy lần cộng lại, ngươi đừng có mơ ta đồng ý cùng ngươi… A!”



Chỉ nghe đến đó, Cô tướng quân đã biết hắn muốn nói gì, liền dùng sức mạnh hơn một chút. Lập tức, tiểu vương gia kêu lên một tiếng, thậm chí âm cuối còn run lên. Lúc này, độ sâu trước nay chưa từng có đang được khai phá, hắn chợt nắm chặt tay y, cả người giật lên vài cái, rồi nhanh chóng mềm xuống.



Đầu hắn ong ong, ý thức mơ hồ, thứ duy nhất hắn còn cảm nhận được chính là nhiệt độ và lực đạo trong cơ thể, từng đợt sóng vui sướng đánh thẳng vào đại não, khiến hắn trở nên vô lực. Đợi đến lúc tỉnh táo hơn một chút, người này đã kết thúc trận chiến, nhưng vẫn đang cố chấp ôm hắn, cảm giác nóng rực nơi ngực dán ngực lại có tác dụng trấn an đầy khó hiểu, hắn không thấy chán ghét.



Cô tướng quân hơi hơi nhích người, giúp hắn nằm thoải mái hơn, thấp giọng nói: “Khối ngọc kia có thể trả cho vài lần, ngươi cầm ngọc, chúng ta thành hôn, được không?”



Long Thiên Tài chưa khôi phục lại bao nhiêu, nhưng cũng miễn cưỡng nghe rõ. Đương nhiên hắn biết đây là khối ngọc thượng đẳng, nhưng lại là vật gia truyền của nhà mặt than, trăm ngàn lần không thể lấy. Hắn lắc đầu: “Không được, ngọc phải trả lại cho ngươi…”



Cô tướng quân nghĩ thầm nếu nói khối ngọc này vốn là để cho con dâu Cô gia, có khi người này sẽ ném luôn đi mất. Y kiên trì thương lượng: “Không cần đưa cho ta đâu, sau này đây chính là khối ngọc của ngươi.”



Long Thiên Tài lầm bầm: “Thèm vào, cho dù lão tử phải tính toán tiền nong rõ ràng với ngươi, nhưng ít nhất cũng còn có chút lương tâm, tuyệt đối sẽ không lấy ngọc bội gia truyền của ngươi đâu. Ngươi yên tâm, ta vẫn là người tốt, người tốt đó.”



“…”



Long Thiên Tài cảm nhận cảm giác chua xót trong cơ thể một chút, quay đầu mở to đôi mắt đầy hơi nước, nhìn y.



Cô tướng quân nhịn không được hôn hôn lên môi hắn, trong mắt ẩn chứa chút dịu dàng: “Sao thế?”



“Ta thấy chúng ta cứ dây dưa thế này thì không dứt ra được đâu, cuối cùng thì người chịu thiệt vẫn là ta,” Long Thiên Tài nghiêm túc nói, “Ta thấy thôi thì cứ nói cho hoàng huynh biết tội khi quân của ngươi, sau đó cầu huynh ấy cho ngươi được toàn thây, rồi sau đó mang cả thi thể và ngọc bội của ngươi bán lại cho tướng quân phủ, thì coi như ta cũng thu đủ số tiền rồi, đúng không?”



“…”



Cô tướng quân không chớp mắt nhìn hắn, hơi cứng người. Rốt cục thì trong đầu người này chứa những cái gì vậy, mấy cách làm thiếu đạo đức nhân thần căm phẫn như vậy cũng nghĩ ra được.



Long Thiên Tài suy nghĩ một chút, vẻ tính toán hiện rõ lên mặt: “Ngươi thấy như vậy có được không?”



“…” Cô tướng quân nghiêm túc nói, “Không thể được.”



“Hả? Vì sao?”



“…” Cô tướng quân im lặng, giờ khắc này y cực kỳ muốn nói câu ‘Bởi vì đó là mưu sát chồng’, nhưng nếu y nói, thì chắc chắn là càng gần cái chết hơn.



Long Thiên Tài lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra: “Cũng đúng, Cô gia là trọng thần trong triều, binh quyền trong tay, nếu ta làm thịt con út nhà họ, rồi lại muốn bọn họ dùng tiền chuộc thi thể về, chắc chắn sẽ đẩy bọn họ đến con đường tạo phản… Đúng không?”



“…” Vẻ mặt Cô tướng quân bình thản, tiếp tục mặt than.



Long Thiên Tài vỗ vỗ vai y, tán thưởng: “May mà có ngươi suy nghĩ chu đáo.”



Cô tướng quân yên lặng ôm người này vào trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy hơi may mắn, thầm nghĩ đôi lúc con người quá thông minh cũng không có lợi, ví dụ trước mắt là một điển hình.



Long Thiên Tài bị y ôm, cả người đầy mồ hôi, dính dấp rất khó chịu. Hắn khẽ nhíu mày, chậm rãi nhỏm dậy: “Ta muốn tắm…”


Long Thiên Tài mở mắt, xung quanh trắng xóa, một giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai: “Hạo Hạo, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!”



Hắn chuyển mắt, thấy người trước mắt chính là Cô Thần và… Lôi Nham?



Cô Thần vô cùng kinh ngạc: “Hạo Hạo?”



Lôi Nham nhìn đệ đệ nhà mình, tiến lên định sờ sờ đầu hắn.



Long Thiên Tài lập tức run lên: “Bà ngoại boss Nham…”



Lôi Nham khựng lại, im lặng nhìn hắn.



Cô Thần cả kinh: “Hạo Hạo?!”



Long Thiên Tài tiếp tục sợ hãi: “Chẳng lẽ ta lại mơ thấy ác mộng sao? Rõ ràng ta đang ở Thánh Hoa cơ mà, đừng đừng đừng, các ngươi đừng giết ta, ta sai rồi ta sai rồi, ta không dám thế nữa, các ngươi tha cho ta đi tha cho ta đi mà…”



Con ngươi Lôi Nham trầm xuống: “Là, là, là ngươi?”



Long Thiên Tài gật đầu: “Là là là ta…”



Lôi Nham: “…”



Sắc mặt Cô Thần cũng trầm xuống.



Long Thiên Tài nhìn hai người này, càng nhìn càng sợ, hai mắt trợn ngược, lập tức hôn mê.



Trong phòng bệnh cực kỳ yên lặng, Cô Thần vội vàng đi tìm bác sĩ.



Lôi Nham trầm mặc suy nghĩ một lát, nhìn chậu hoa trên bệ cửa sổ, muốn đập đầu người này một phát để hắn biến trở về đệ đệ nhà mình. Hắn bê chậu hoa lên, tìm một góc độ thích hợp, đang định nện xuống thì người trên giường đột nhiên tỉnh lại: “Anh?”



Lôi Nham dừng lại, bê chậu hoa tránh qua một bên, cúi đầu nhìn cậu.



Long Tuấn Hạo nháy mắt mấy cái, nhìn chậu hoa trên tay hắn, kinh ngạc: “Anh, anh cầm cái đó làm gì?”



Lôi Nham im lặng.



Long Tuấn Hạo rưng rưng nước mắt: “Anh, có phải anh định giết em không?”



Lôi Nham xác nhận đây đúng là em trai mình, đặt chậu hoa sang một bên, tiến lên sờ sờ đầu cậu.



Long Tuấn Hạo nói: “Cô Thần đâu rồi? Bản vương mệt phải nằm viện, tên dân đen đó đi đâu vậy?”



Lôi Nham chỉ chỉ ra ngoài.



Long Tuấn Hạo nghiêng đầu: “Đi tìm bác sĩ à?”



Lôi Nham gật đầu, lại tiếp tục sờ đầu em trai hắn, đây chính là em trai vất vả lắm mới nhận được, nghìn vạn lần không thể để cậu có chuyện.







Hiện tại ngẫm lại, nếu là tiểu vương gia xuyên lại nhìn thấy tướng quân, chắc chắn trước tiên sẽ hành hung y, sau đó làm loạn lên: Ngươi đi tìm mèo cái của ngươi đi, bản vương không muốn nhìn thấy ngươi, hu hu hu, ta muốn Cô Thần, Cô Thần đâu rồi? Ta muốn Cô Thần…



Buông tay tướng quân ơi, cuối cùng thì ngươi đều là người bị đá thôi, chấp nhận đi.



Cô tướng quân: “…”