Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Chương 50 : Trên đường
Ngày đăng: 23:32 21/04/20
Đội ngũ xuất phát từ Hứa Xương, đi dọc theo quan đạo về phía nam tới độ khẩu Trường Giang, một ngày đi đường bộ nửa ngày đi đường thủy. Nhưng chỉ trong ngắn ngủi hai ngày này mà hai đại ma đầu còn có thể sinh chuyện. Vân Nhàn chớp mắt: “Ca, ngươi nói thật?”
Long Thiên Tài gật đầu, lập tức nhìn mặt than: “Ngươi thấy thế nào?”
Trong đội ngũ có ba chiếc xe ngựa, đều rất xa hoa khí phái, trong đó một chiếc dành cho hai huynh muội họ Hướng, một chiếc cho Tiểu Thảo và vị vương gia thế thân, còn hai vị vương gia và Triển Lăng Yến, Cô tướng quân ngồi trên chiếc còn lại. Cô tướng quân đang ôm tiểu vương gia trong ngực, nghe vậy sờ sờ đầu hắn: “Tùy ngươi.”
Long Thiên Tài lại nhìn về phía Vân Nhàn, người sau không có một chút tình tự mâu thuẫn nào. Lúc đầu hắn còn chưa chắc chắn, hiện tại thấy người nào đó quyết tâm liền cười gật đầu: “Được rồi, dù sao cũng có nhiều chuột bạch làm thí nghiệm cơ mà, ta sợ cái gì.”
“Đúng vậy, đi, để bọn họ đi bắt một con gà.”
Tới buổi trưa, vốn có thể đi thêm một đoạn vào thành ăn, nhưng hai vị vương gia đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đột nhiên kêu dừng, không cho đi tiếp. Long Thiên Tài xuống xe phân phó vài câu liền cùng Vân Nhàn đi tới một góc, cúi đầu quan sát cái gì đó. Cô tướng quân và Triển Lăng Yến đứng ở phía sau hai người, trầm mặc nhìn.
Hướng Hoằng Huy nháy đôi mắt hoa đào xinh đẹp, chậm rãi bước xuống xe ngựa đi qua, cười cười nhìn Long Thiên Tài: “Tiểu vương gia có chuyện gì vậy?”
Long Thiên Tài vừa nhìn thấy tên yêu quái nọ thì yên lặng cọ cọ tới bên cạnh mặt than, chỉ vào phía trước nói: “Nhìn này, bên cạnh là sông, nơi này rất đẹp, bọn ta quyết định ăn cơm dã ngoại ở đây.”
“Ăn cơm dã ngoại?”
“Tức là trải một tấm khăn lên mặt đất, đặt đồ ăn lên trên, ngồi lên chiếu, vừa ăn vừa nói chuyện đồng thời ngắm cảnh.” Vân Nhàn đứng một bên giải thích.
Hướng Hoằng Huy tưởng tượng một chút, lại nhìn cảnh sắc xung quanh, cười càng thêm xinh đẹp, khen: “Đúng là rất đẹp, bản vương sai người chuẩn bị cơm nước,” y ngoắc ngoắc phía sau, sau khi rời kinh y đã gọi ám vệ trở về, mang theo bên người, “Đi tới tiểu thành phía trước mua ít đồ ăn mang về.”
“Vâng.”
Hướng Hoằng Huy vừa chuyển ánh mắt lại, thì thủ hạ của tiểu vương gia đã trở về, trải lên mặt đất một chiếc khăn, lại lấy ra một con gà.
“Ừm… cái này…” Long Thiên Tài nhìn chằm chằm con gà bị trói đang nằm trên đất, sờ sờ cằm, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Vân Nhàn này, ta nhớ là phải bỏ nội tạng rồi trét bùn, nướng chín rồi bóc bùn khô ra thì lông rụng theo hết, đúng không?”
Vân Nhàn suy nghĩ một chút: “Ta nghĩ là phải nhổ lông rồi bỏ nội tạng, sau đó lấy lá sen bọc lại, rồi trát bùn lên, sau khi nướng chín thì ăn mới phải?”
Long Thiên Tài yên lặng nhìn cậu: “… Cách của ngươi có vẻ vệ sinh hơn.”
“… Vậy thì làm đi,” Vân Nhàn nói rồi dừng lại, “Ca, có cần thêm gia vị không?”
Long Thiên Tài chớp mắt, không chắc chắn: “Gọi là hoa kê… thì chắc là không có mấy cái đó nhỉ?”
Vân Nhàn trợn mắt: “Thôi, tùy ngươi đó, muốn làm gì thì làm.”
Hai người tụm lại một góc thầm thì, rồi cho người mang gà đi chuẩn bị, thuận tiện phân phó người đào hố. Hướng Hoằng Huy thấy thú vị, liền đi lên hỏi: “Đây là đang làm gì?”
Cô tướng quân biết trước người nào đó đang bày mưu đặt kế, liền trưng ra vẻ mặt thành thật, nhàn nhạt nói: “Lúc chinh phạt ở Mạc Bắc tiểu vương gia có học được vài món ngon sở trường, gọi là hoa kê, vị của nó đến cả thái hậu và hoàng thượng cũng khen không dứt miệng.”
“Sao?” Quả nhiên là Hướng Hoằng Huy có hứng thú, “Thì ra tiểu vương gia còn có sở trường này, bản vương mỏi mắt mong chờ.”
Hướng Hoằng Tiếc, Tiểu Hoa Tiểu Thảo và vương gia thế thân mới tới gần đó, đúng lúc lọt tai mấy lời này, đều hiếu kỳ nhìn, chờ đồ ăn ngon. Tầm mắt mọi người đều dán vào hai người kia, nhưng bọn họ không có chút áp lực tâm lý nào. Long Thiên Tài nhỏ giọng nói: “Thấy không, nhiều người thử đồ ăn như vậy, nếu không ăn được thì chúng ta không ăn là được, thử xem thôi, đúng không. Còn nếu ăn ngon thì chúng ta có lộc ăn rồi.”
“Ừ, ta cũng không phản đối mà.”
Hai người chỉ huy một đám người làm việc, đợi đến khi tất cả đã được chuẩn bị xong thì bắt đầu châm lửa. Đúng lúc này ám vệ đã trở lại, dọn xong xuôi cơm nước. Tiểu vương gia khoát tay chặn lại: “Các ngươi ngồi trước đi, đói bụng thì ăn cơm trước, không đói thì chờ một chút. Cảnh sắc nơi này đẹp lắm, đi dạo loanh quanh cũng được.”
Mọi người nghe lời tản đi, tốp năm tốp ba đi xung quanh. Vân Nhàn nhìn ánh sáng lấp lánh xa xa, nói với Triển Lăng Yến: “Bắt mấy con cá về đây, nướng ăn.”
Triển Lăng Yến cưng chiều sờ sờ đầu cậu, xoay người đi. Cô tướng quân thì luôn coi chừng tiểu vương gia, một tấc không rời. Long Thiên Tài liếc y một cái: “Ngươi phải nhớ rõ ta chỉ là hộ vệ, bên kia mới là tiểu vương gia, đến lúc đó đừng nhầm công tác.”
Cô tướng quân gật đầu: “Ta sẽ che chở cho ngươi.”
“…” Long Thiên Tài ai oán nói, “Rốt cuộc ngươi có hiểu ý của ta hay không hả?”
Cô tướng quân không đáp mà hỏi ngược lại: “Nếu gặp phải nguy hiểm thì ngươi muốn ném ta tới bảo vệ hắn?”
“…” Long Thiên Tài không nghĩ ngợi, “Không được, thôi ngươi cứ ở bên cạnh ta đi, nhỡ mà ta trở thành vật hy sinh thì thảm rồi,” hắn nói xong thì dừng một chút, “Nhưng ngươi đừng tỏ ra rõ ràng như vậy, nếu nguy hiểm không quá lớn thì phải tỏ thái độ thích hợp.”
Xung quanh lập lòe ánh sáng, Vân Nhàn: …
Giọng nữ: Kiểu băng sơn cấm dục, tiểu thụ đáng yêu quá!
Giọng nữ: Oa, lần đầu tiên nhìn thấy băng sơn sờ sờ trước mặt ~~
Vân Nhàn:…
Giọng nữ: Băng sơn phối với trung khuyển thế nào? Hay là quỷ súc nhỉ?
Vân Nhàn:…
Thầy giáo hèn mọn: Tiểu Nhàn, tôi tới rồi, cậu thấy trường học thế nào?
Giọng nữ: Lưu manh công!
Thầy giáo hèn mọn: Các em đang nói gì vậy? (quay đầu) Tiểu Nhàn, cậu đã quen chưa, nếu không thích thì tôi đưa cậu về nhà, ngoan ~
Giọng nữ: Cược một trái dưa leo, chắc chắn là ôn nhu công dưới mác quỷ súc!
Vân Nhàn:…
Thầy giáo hèn mọn: Tiểu Nhàn? Tiểu Nhàn?
Vân Nhàn: Ta…
Hai mắt thầy giáo hèn mọn sáng rực lên: Cái gì, cậu muốn nói gì, không, cậu muốn cái gì, nào, nói cho tôi nghe đi.
Giọng nữ: Ngạo kiều rồi! Làm nũng đi tiểu thụ, nói cậu muốn anh ta, phải [xôn xao…] như vậy [xôn xao…] như vậy [xôn xao…]
Vân Nhàn: Ta nghĩ tới một người.
(Hướng Hoằng Tiếc: Tiểu Nhàn, ở chỗ bổn cung có nhiều nam nhân như vậy, chắc phải có một người ngươi thích chứ, đừng xấu hổ nữa, cứ nhìn thoải mái đi.)
Thầy giáo hèn mọn vội vàng cúi xuống: Ai? Cậu muốn gặp người đó?
Vân Nhàn lắc đầu.
Thầy giáo hèn mọn: Cậu không muốn đi à?
Vân Nhàn nhìn anh.
Thầy giáo hèn mọn: Sao hả?
Vân Nhàn trầm mặc.
Thầy giáo hèn mọn: Có chuyện thì phải nói ra, đừng giấu trong lòng.
Vân Nhàn: Ngươi tốt, có thể tới chỗ này thật tốt.
Thầy giáo hèn mọn:!!!!!!
Giọng nữ: Oa oa oa ~
Vân Nhàn:…
Vân Nhàn nghĩ, cứ ngồi đây thì kiểu gì về nhà cũng gặp ác mộng, liền đứng dậy đi.
Thầy giáo hèn mọn vội vàng phe phẩy đuôi đuổi theo: Tiểu Nhàn ~~ Tiểu Nhàn ~~ Lời lúc nãy của cậu là có ý gì, nói rõ xem nào