Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Chương 62 : Yêu hận
Ngày đăng: 23:32 21/04/20
Lúc Hướng Hoằng Huy đi ra khỏi đông cung thì đã là canh ba, trong cung cực kỳ vắng vẻ. Y nhếch khóe môi lên yếu ớt cười, dưới ánh mắt khó hiểu của thị vệ mà bình tĩnh rảo bước tới tẩm cung của hoàng hậu, sau đó thấy bên trong chỉ có một mình bà đang ngồi. Y liền đóng cửa lớn, lưu lại mấy người ngoài cửa hai mặt nhìn nhau.
Có vẻ như hoàng hậu đã biết là y sẽ đến nên cũng không ngủ, đèn đuốc trong tẩm cung sáng trưng, bà ngồi ở trên chiếc ghế xa hoa trong chính sảnh, mặc chính trang hoàng hậu, nhẹ giọng nói: “Con cũng biết rồi.”
“Bà muốn nói đến chuyện của mẫu hậu ta hay là chuyện trong hoàng cung này?”
“Đều có.”
Hướng Hoằng Huy gật đầu: “Đúng là biết hết rồi,” vừa nãy uống rượu với thái tử, ánh mắt y còn hơi mơ hồ, không nhìn rõ tâm tình. Y thấp giọng nói, “Hiện tại tâm tình của ta rất không tốt.”
“Ta biết.”
“Ta không thích bị người ta sắp đặt như thế.”
“Ta cũng biết.”
Hướng Hoằng Huy giương mắt nhìn bà, khóe miệng hơi nhếch, thần sắc gần như yêu dị: “Ta vừa mới hạ độc thái tử, chỉ có một viên giải dược duy nhất, ngoài ta ra thì không ai biết nó ở đâu, ngươi đã thỏa mãn chưa?”
Vẻ mặt hoàng hậu thoáng thay đổi, cuối cùng khôi phục lại như thường, yếu ớt thở dài: “Con độc chết nó ta càng vui vẻ, nó chết rồi thì nhất định con cũng không sống được, ta sẽ đi theo các con, đời này nợ các con, kiếp sau nhất định ta sẽ trả lại.”
Hướng Hoằng Huy thở ra một hơi: “Đúng là bà rất hận phụ hoàng.”
Vô tình nhất là đế vương, tình cảm của phụ hoàng chỉ dành cho một mình mẫu hậu, đáng tiếc mẫu hậu bạc mệnh.
Khi đó y còn nhỏ, có nhiều việc không hiểu hết được, y chỉ biết mẫu hậu khó sinh, đứa trẻ sinh ra cũng không giữ được, lúc đó tiểu di lại đang mang bầu, nghe được tin này thì động thai, thai nhi chưa đủ tháng đã vội vàng muốn ra. Nhưng bởi vì sinh non, vốn có hai đứa trẻ trong bụng nhưng cũng chỉ sống được một đứa, cũng là thái tử hiện tại.
Lúc đầu tiểu di không được sủng ái, nhưng khi đó mẫu hậu đi, ấu tử do bà nuôi nấng, mà chính bà cũng vì chuyện của mẫu hậu mà mất đi một đứa con, phụ hoàng nhớ nhung lại tới nơi này. Bà là em ruột của mẫu hậu nên đương nhiên cũng giống nhau một chút, huống chi bà còn biết rất nhiều chuyện lý thú của mẫu hậu khi còn nhỏ, có thể trò chuyện rất nhiều với phụ hoàng.
Tiểu di dần dần được sủng ái là vào lúc đó.
Hướng Hoằng Huy không phải không cảm động và nhớ ơn nuôi dưỡng của bà, nhưng có một số chuyện cứ nghĩ nhiều sẽ thành tâm bệnh, y vẫn nghĩ liệu khi mẫu hậu qua đời có ẩn tình khác không, nhưng vẫn không điều tra được. Có điều vài ngày gần đây đột nhiên có chút tin tức, y biết là tiểu di chuẩn bị buông tay rồi.
Sau khi quay về Trạch Nam, những nếp nhăn trên trán tiểu di dường như nhiều thêm, y có thể hiểu được, dù sao đến y còn nhận thấy đã có chuyện gì đó giữa phụ hoàng và thái tử, hơn nữa trong buổi yến hội lần trước, y nhìn thấy một góc áo màu vàng đúng chỗ thái tử vừa rời đi, lại càng chứng tỏ suy nghĩ của y là đúng. Y chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường.
Đến cả y còn nghĩ như vậy, tiểu di thì càng không phải nói. Y vốn tưởng rằng bà muốn nói hết chuyện đã xảy ra năm đó, dù sao phụ hoàng cũng không yêu bà, thà rằng để ngài hận bà, mà có thái tử chắn giữa thì phụ hoàng cũng không thể giết bà được. Nhưng cho đến tận lúc những người đó cung khai thì y mới biết rằng mình sai rồi.
Những người kia cũng biết là không sống lâu được, để tránh nỗi đau da thịt nên khai ra rất nhanh. Từng đoạn từng đoạn chuyện cũ năm xưa được lật lại, vốn dĩ y đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ rằng sau khi nghe xong thì không thể khống chế nổi bản thân: “Ngươi nói cái gì?!”
“Khởi bẩm điện hạ, năm đó đúng là Lệ quý phi khó sinh, nhưng cũng không đến mức không chết không xong,” lão thái giám quỳ trên mặt đất run rẩy, “Hơn nữa đứa trẻ Lệ quý phi sinh ra không phải đã bị chết non, đứa bé bị chết đó được đưa từ ngoài cung vào. Trong bụng hoàng hậu chỉ có một thai nhi, sinh non cũng là cố ý, điện hạ ngài nghĩ xem, nếu năm đó không nói đứa trẻ Lệ quý phi sinh ra bị chết non, dựa vào tình cảm của hoàng thượng với Lệ quý phi, Lệ quý phi đi thì nhất định tiểu hoàng tử sẽ do người đích thân nuôi dưỡng, đến lúc đó dù hoàng hậu có sinh được hoàng tử thì cũng không thể lọt vào mắt hoàng thượng nữa rồi…”
“Bản vương biết,” Hướng Hoằng Huy thấp giọng nói, “Cho nên bà ta cố ý sinh non, truyền ra là sinh đôi hai bé trai, nhưng dù sao cũng không phải là song sinh thật, sau khi lớn lên sẽ bị người ta phát hiện được. Ban đầu bà ta định giết chết đứa trẻ của mẫu hậu, tiếc là trời không chiều lòng người, con của bà ta lại thực sự chết vì sinh non, có đúng không?”
Thái giám kia giống như thấy quỷ: “Điện hạ ngài… ngài đã biết thái tử là con ruột của Lệ quý phi rồi sao?”
Long Thiên Tài nằm trên giường muốn chết không muốn sống, đầu lưỡi đau đến mức không thể nói lên lời. Hắn phẫn hận nhìn chằm chằm hai người trong phòng —- ta hận các ngươi!!!
Vân Nhàn vội vàng an ủi hắn: “Ngoan nha, đại phu sắp tới rồi, ngươi nhẫn nhịn một chút nữa là được, với cả, máu không còn chảy nữa rồi, nhỡ đầu tên thủ lĩnh quay lại thì sao, ngươi cắn thêm một phát nữa đi.”
“…”
Ngoài thành Kiến Nghiệp có rất nhiều đường nhỏ, trong đó trên một con đường có một đôi nam nữ đang chậm rãi đi tới. Nữ cầm một quyển sách trong tay, thỉnh thoảng nhìn một cái, tay kia thì kéo cánh tay của nam tử vô cùng thân thiết. Nam tử thì thường thường nhìn bên mặt của nữ tử, ánh mắt phức tạp.
Nữ tử cười nhẹ: “Tướng công, ngươi đã nhìn ta cả đường rồi.”
Nam tử lập tức giận: “Đừng dùng cái giọng đó nói với ta!”
“Vì sao? Giờ ta đang mặc nữ trang, trước đây như vậy thì ngươi rất vui vẻ cơ mà.”
“…” Nam tử từ bỏ việc tranh luận, đổi sang chuyện khác, “Nhìn bản đồ trên tay ngươi, ngươi xác định trên đường này có cái gì?”
Hai người này đúng là Tiêu Sùng và Bạch Liên, lối rẽ quanh đây thì nhiều lắm, ám vệ chỉ có thể phân chia ra tìm. Dựa vào kinh nghiệm làm sơn tặc nhiều năm, Tiêu Sùng chọn một trong những lối rẽ đó, kéo Bạch Liên tới đây. Hắn nhìn vào bản đồ trong cuốn sách mang theo, lại nhìn bốn phía: “Không chắc lắm, ta chỉ có thể đoán thôi, đi thêm thử xem.”
Hai người lại đi về phía trước hơn trăm thước, giương mắt liền thấy trước mặt có ba người đang đi nhanh tới, không khỏi ngẩn ra. Ba người kia thấy bọn họ cũng ngẩn ra, vừa định mở miệng hỏi thăm xem vì sao bọn họ tới nơi này thì đột nhiên một người trong đó kinh ngạc nói: “Sách thuốc!”
Tiêu Sùng ngẩn ngơ, nhìn quyển sách trên tay. Đây là quyển sách hắn cầm đại đi từ trong hành cung, y thuật của Hướng Hoằng Tiếc rất tốt, phân nửa kho sách của nàng đều là sách thuốc.
Người nọ đại hỉ: “Vị phu nhân này là đại phu sao?”
Tiêu Sùng chớp mắt, nhàn nhạt nói: “Tổ tiên hành nghề y.”
“Như vậy là tốt rồi, phu nhân có thể đi cùng bọn ta tới cứu một người hay không, hắn trúng độc.”
Tiêu Sùng còn chưa đáp, Bạch Liên đã kéo hắn ra phía sau, giả vờ cảnh giác nhìn bọn chúng: “Các ngươi là ai?”
Phản ứng của y hoàn toàn hợp tình hợp lý, nghi ngờ trong lòng ba người kia cũng tiêu tan. Bọn chúng biết vẻ ngoài của mình không giống người tốt, nhưng lúc này bất chấp cái khác, nếu khuyên bảo mãi mà không được thì buộc phải bắt bọn họ lên núi.
Tiêu Sùng giữ chặt Bạch Liên: “Tướng công, gia phụ từng nói thầy thuốc phải lấy đức làm đầu, sao có thể thấy chết không cứu chứ?”
“Nhưng bọn họ…”
“Thôi mà, cứ đi cùng bọn họ đi,” Tiêu Sùng ngẩng đầu nói, “Đi thôi.”
Mấy người kia lập tức cảm động tới rơi nước mắt, thầm nghĩ người này vừa có vẻ ngoài dễ nhìn, lại là người có tấm lòng lương thiện: “Đa tạ phu nhân.”
Bạch Liên vẫn có vẻ không muốn, nhưng chung quy vẫn phải chiều theo hắn, đành đi theo.