Tướng Quân Vô Địch

Chương 10 : Mở đầu

Ngày đăng: 01:24 19/04/20


Phi Thạch Phong, tàng trữ dược thảo trân quý nổi tiếng. Nhưng thế núi kỳ hiểm, quanh năm bị tuyết bao phủ, mây mù lượn lờ, thỉnh thoảng lại có đá lớn sụp đổ, đến nổi dược sư Nam Bắc đểu chỉ có thể nhìn núi mà than thở. Người có thể lên núi thành công hái thuốc ngày càng ít đi.



Trăng lên, tiết sương giáng vừa tới (khoảng 23-24 tháng 10), Phi Thạch Phong một mảng mênh mông.



Trong gió tuyết, không thể nhìn thấy mặt trăng. Tuyết trắng phau phau bao trùm tất cả lá xanh, cũng như che khuất tất cả đường hẹp quanh co. Gió lạnh thấu xương, không người thổi đến từ phương Bắc, lây động tảng đá lớn nhỏ. Thỉnh thoảng tiếng đá lớn sụp đổ vang dội trong gió tuyết.



Hiện giờ là mùa bão tuyết cuồng phong, ngay cả phi điểu cũng không dám tùy tiện bay qua Phi Thạch Phong. Thế nhưng nơi sườn núi bổng nhiên xuất hiện bóng dáng của hai người.



Hai người này chính là Ấn Phong và Ân Tâm, hai thầy trò ngụ tại đỉnh Phi Thạch Phong, giờ phút này đang xuống núi, tính bán thảo dược lấy tiền mặt mua một ít lương thực, vật dụng hàng ngày, để qua mùa đông.



Mặc áo bông xanh thẳm, Ấn Phong võ nghệ cao siêu, không hề bị tuyết làm chùn bước, giống như chú khỉ linh hoạt, đạp xuống tảng đá lớn, hướng Đông một cái, hướng Tây một cái, nhảy nhót khắp nơi. Hai chân không bị tuyết dày ràng buộc, thoáng chốc đã có thể đi hết vài trượng. Vì đuổi theo ông, Ấn Tâm ở phía sau phải vội vàng gia tăng tốc độ.



Kéo chặt hai sợi dây thừng trên vai, nàng đeo trên lưng giỏ trúc lớn, nhắm ngay một sườn dốc, môi hồng mím lại, lập tức đè thấp hạ bàn, nghiêng người trượt xuống.



Hô to một tiếng, bông tuyết hai bên bạt ra, bóng dáng màu hồng bé nhỏ với tư thế cực kỳ tuyệt mĩ, dừng lại vững vàng trên tảng đá phía trước. Giỏ trúc phía sau không hề dao động.



“Ai da, không được.” Giẫm chân lên một tảng đá lớn, Ấn Phong bỗng nhiên kêu lên một tiếng.



“Cái gì không được?” Rút đôi chân đang bị vùi lấp trong tuyết lên, trong nháy mắt, gần như tinh thần Ấn Tâm cẳng thẳng hẳn lên. “Là gấu à? Hay là hổ trắng xuất hiện?” Vốn là bóng dáng nhỏ bé còn đang đứng im ở trước tảng đá lớn, thoáng chốc giống như bay lượn, trốn về phía sau tảng đá. Đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách khẩn trương nhìn ngó xung quanh.



Mặc dù ở Phi Thạch Phong đã mười năm, đường đi núi này giống như đường đi hậu viện nhà mình. Nhưng chỗ này cái gì cũng có, có trời mới biết trong nháy mắt sẽ có chim bay ác thú nào phóng ra, đương nhiên nàng phải đề phòng cẩn thận.



Nhìn đồ đề nhát gan tự tay mình nuôi dưỡng, Ấn Phong nhịn không được trợn trừng mắt: “Đều không phải!”



“Đều không phải à?” Chu miệng nhỏ, Ấn Tâm thở dốc ra vì kinh ngạc: “Đó có phải là tuyết lở không?” Nàng hét lên the thé, tiếp theo trong nháy mắt, giống như chó quýnh đít vượt tường, phóng qua tảng đá trước mặt, ôm chầm lấy chân của Ấn Phong, “Sự phụ cứu mạng!”



“Cũng không phải tuyết lở!” Ấn Phong tức giận rống lên: “Buông tay!”
Thao Thiết phổ! Thao Thiết phổ đó!



Sư phụ đã tốn cả đời, đi khắp Đại Giang Nam Bắc, ăn qua trăm ngàn món ăn của mọi dân tộc, cực nhọc khổ sở thu thập, gom góp tất cả các loại món ngon vật lạ. Chỉ cần có bộ sách dạy nấu ăn kia, trù nghệ của nàng còn có thể tăng thêm nhiều bậc, hơn nữa còn có thể nấu ra các loại mỹ thực biến hóa khôn lường.



Nàng cầu xin đã nhiều năm, nhưng trước sau như một sư phụ không hề cho nàng nhìn tới bộ sách kia, dù chỉ một lúc. Hôm nay, chỉ cần nàng chị đi Bắc Cương thì có thể lấy được bộ sách nấu ăn kia dễ như trở bàn tay. Loại giao dịch ăn chắc không lỗ này chỉ có người ngu ngốc mới từ chối mà thôi!



“Chắc chắn chứ?” Ấn Phong không yên lòng hỏi lại một lần, “Vi sư hi vọng con có thể suy nghĩ cẩn thận rõ ràng, ngàn vạn lần đừng vì xúc động nhất thời mà…”



“Sự phụ, đồ nhi không xúc đông. Bây giờ đồ nhi trở về Tiếu Tiếu cốc thu dọn hành trang.” Dứt lời, Ấn Tâm cắm đầu chạy ngược trở lại.



“Gấp cái gì!” Ấn Phong duỗi cánh tay ra, trong nháy mắt đã kéo người trở lại. “Quần áo lương khô có thể mua ở trên đường. Ngược lại đội buôn kia không thể chờ người, nếu bỏ lỡ thì con có thể sẽ gặp phiền toái đấy!”



“Cũng phải.” Ấn Tâm bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng xoay người lại, “Sự phụ, mau mau mau! Chúng ta đi nhanh lên, ngàn vạn lần đừng trễ nãi thời gian.”



“Được. Con có thể vì dân vì nước như thế, vi sư thật sự cảm động. Chỉ là con phải để ý dưới chân, đừng bao giờ để ngã bị thương…”



Ầm!



Một tiếng nổ thật lớn không báo trước vang lên.



Ấn Phong ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một tảng đá lớn bỗng nhiên lăn cuồn cuộn về hướng chân núi, khí thế mạnh mẽ, tốc độ thật nhanh, lăn tới chỗ nào là đám tuyết chỗ đó văng ra, cây đổ đá bay. Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi, một đường tuyết trượt bằng phẳng đã hiện ra trước mắt.



Vỗ vỗ hai tay, Ấn Tâm hào khí dâng tràn, quay đầu nhìn về phía Ấn Phong, chỉ vào đường tuyết, má lún đồng tiền rạng rỡ như một đóa hoa.



“Sư phụ, đừng đạp trên đá nữa, chúng ta theo đường này, trượt thẳng xuống dưới!”