Tướng Quân Vô Địch
Chương 21 :
Ngày đăng: 01:24 19/04/20
Cổ đại có Lưu Bị đến thăm ba lần, cầu được Gia Cát Lương, tung hoành thiên hạ. Hôm nay, Ấn Tâm nàng sáu lần thăm hỏi nông trường Tướng Quân, nhưng nhiều lần như thế vẫn không vào được cửa.
Ngồi trên tảng đá lớn, một bênẤn Tâm không ngừng chà chà đôi tay bé nhỏ làm ấm, một bên ai oán dõi mắt về hướng nông trường.
Ba ngày trước, quặng mỏ ở Mao Sơn bỗng nhiên bị sập. Sau đó dưới sự chỉ huy của đptt, tuy rằng tình thế kịp thời được khống chế, nhưng vẫn chết không ít người. Sau này trải qua điều tra, vách núi ở quặng mỏ là do có người cố ý nổ sập.
Chuyện này khiến mọi người sợ hãi, lan truyền ra ngoài rất nhanh.
Thì ra quặng mỏ Mao Sơn thuộc về Thú Tướng quân, chất chứa mỏ bạc phong phú. Khai thác hơn năm năm, chưa từng xảy ra biến cố, ai biết được tiết Đông Chí đoàn viên kỳ này lại xảy ra chuyện này. Vì cứ tế, thậm chí hắn còn bị thương.
Hắn bị thương lần này, đúng lúc ứng nghiệm với quẻ bói của sư phụ.
Bởi vì lo lắng cho an nguy của hắn, không để ý đến trời đã tối, nàng lập tức mướn một con ngựa của bà chủ trạm dịch, thuận đường hỏi phương hướng, chạy tới quặng mỏ. Ai mà biết vì để phòng ngừa nguy hiểm lại xảy ra, trong vòng một dặm đường xung quanh quặng mỏ đã sớm bị phong bế, chỉ cho người ra, không để người vào. Mỗi trạm gác đều có người trông coi, hại nàng chỉ có thể đứng ngoài lo lắng không thôi.
May mà hôm sau lại có tin tức truyền ra, Thú Tướng quân chỉ bị thương nhẹ, sáng sớm đã trở về nông trường nghỉ ngơi. Bởi vậy bất chấp mệt mỏi, nàng lại vội vàng đuổi tới nông trường. Nhưng bởi vì lai lịch không rõ, thủ vệ cửa nhất đinh không cho vào.
Vẻn vẹn hai ngày, nàng theo ba bữa trình diện. Đáng tiếc trước sau như một, thủ vệ duy trì thái độ như nhau, hại nàng chỉ có thể đứng bên cạnh quân kỳ khổng lồ bên ngoài cửa gỗ lớn, giống như người tuyết nhỏ bé lẳng lặng ôm cây đợi thỏ.
Đưa lòng bàn tay lại gần miệng, hà hơi nóng lên đó, Ấn Tâm duỗi thẳng tay chân, đang địnhhoạt động gân cốt đã bị gió tuyết đông cứng, thì lại nghe tiếng vó ngựa truyền đến từ nơi xa.
Theo tiếng chân nhanh chóng gia tăng, một đội nhân mã bỗng nhiên phá tuyết xuất hiện.
Đi đầu chính là một người nam tử che mặt mặc áo bào đen. Hắn điều khiển một con tuấn mã màu đen, khí thế mạnh mẽ phóng về hướng cửa gỗ lớn của nông trường. Mà tốc độ của đoàn người ngựa theo sau hắn cũng không kém, người người nắm lấy dây cương, liên tục hét lớn. Hơn mười con tuấn mã mạnh như vũ bão, đá tung bụi tuyết đọng lại trên đường.
“Tướng quân đã trở lại!”
Người gác cửa vừa mới hét lên, phía dưới đã truyền đến tiếng dây xích kéo dài.
Lợi nhuận có qua có lại này đã sớm vượt quá chi tiêu của một đội quân, thậm chí còn có thể xây dựng tường thành dài trăm dặm ở biên cương, chống lại sự xâm lược.
Chỉ là quặng mỏ này vừa sập, lại nảy sinh không ít vấn đề…
Bàn tay nhỏ nhắn đè lên nhau, mi dài đậm đen bỗng nhiên run rẩy vài cái, trong giấc ngủ say Ấn Tân vặn eo bẻ cổ, chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế đá.
Vừa tỉnh ngủ, đôi mắt màu hổ phách vẫn còn mơ mơ màng màng, trong khoảng thời gian ngắn không rõ mình đang ở đâu, chỉ dụi mắt, ngáp dài.
“Đã tỉnh rồi?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, mắt ướt như sương mù che chắn, chớp chớp vài cài. Lúc này Ấn Tâm mới chú ý đến một chồng sổ sách trên bàn trước mặt. Tiếp theo văn kiện là vùng ngực cường tráng, đi lên chút nữa, là bả vai rộng lớn, cao hơn một chút, là gương mặt tuấn tú nhưng vô cùng nghiêm khắc.
Dưới ánh lửa, tròng mắt sâu đen đang nhìn nàng chằm chằm, cũng không biết đã nhìn nàng bao lâu rồi.
“A!” Trong giây phút này, chút buồn ngủ còn sót lại biến mất không tăm tích. ‘Bạch’ một tiếng, nàng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, lật đật nhảy dựng lên từ trên ghế. “Ta, ta đang ngủ?” Nàng hốt hoảng hỏi.
“Chỉngủ một lát.” Hắn nói một cách lạnh nhạt, cố gắng không chú ý đến hai má đỏ bừng một cách mê người của nàng.
“Ách!” Nghe được đáp án khẳng định như thế, Ấn Tâm lúng lúng, thật muốn đào một cái lỗ chôn sống mình cho rồi.
Vì cứu vãn hình tượng, nàng mới tính toán nói rõ mục địch mình tới đây trước, nhất định phải biểu hiện cho thậtkhéo léo, ai ngờ nàng đợi, đợi… rồi lại không cẩn thận ngủ thiếp đi - -
Ôi, tại sao mỗi lần ở trước mặt hắn, nàng lại luôn luôn lơ mơ như vậy?
Hắn nhất định cho rằng nàng là một cô nương ngốc!