Tương Quý Phi Truyện

Chương 101 : Trưởng công chúa Tĩnh Khanh

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Việc vui lại biến thành việc buồn, liên lụy tới không ít người. Đến tháng tư, không khí còn có chút ảm đạm.



Hoàng hậu ôm bệnh nhẹ giao phó lại cung vụ, đóng cửa trong Cảnh Nhân cung không ra. Thái hậu nương nương vì chuyện Diệp gia cũng có chút hao tổn tinh thần. Hậu cung nhìn như đâu vào đấy nhưng đám cung nhân là không dám nói, không dám cười.



Ngay giữa tháng tư, phía Chiêu Dương cung Tương Như Nhân nhận được ý chỉ của thái hoàng thái hậu. Lão phật gia muốn đi Nam Sơn tự cầu phúc, gọi nàng đi cùng.



Thái hoàng thái hậu tuổi đã bảy mươi, một chuyến đi Nam Sơn tự là bao nhiêu mệt nhọc nhưng khuyên can cũng không hiệu quả. Tương Như Nhân tạm giao lại cung vụ hết cho Đức phi, ba ngày sau cùng thái hoàng thái hậu đi Nam Sơn tự.



Tương Như Nhân đối với thái hoàng thái hậu là vô cùng kính nể. Sống qua bốn triều, nàng hẳn đã thấy được nhiều thứ, ai cũng không sánh bằng. Đó là một nữ nhân vô cùng cơ trí. Năm đó lúc nàng gả cho tổ tiên hoàng, tổ tiên hoàng mới chỉ là hoàng tử, vì tổ tiên hoàng sinh hạ mấy vị trưởng tử. Nhưng tổ tiên hoàng trước lúc băng hà không kịp lập di chiếu, khiến thái hoàng thái hậu phải trải qua một trận giao tranh.



Nếu chuyện Định vương gia mưu phản cũng tính vào thì đời này của lão nhân gia người thế nào không trải nhiều.



Bao nhiêu công lao lịch sử đều ghi nhận trên vai nam nhân. Nhưng nếu không có một nữ nhân thông tuệ chín chắn ở phía sau, nam nhân làm sao có thể yên tâm chiến đấu ở phía trước.



Hoàng thượng đăng cơ là lúc trong cung mọi sự đều thỏa đáng, có một phần trong đó là vì lão nương nương vẫn còn tọa trấn ở hậu cung...



Đến Nam Sơn tự, phương trụ biết thái hoàng thái hậu muốn đến, đích thân ra đại môn nghênh đón. Tương Như Nhân xuống xe ngựa trước, đi đến cạnh xe ngựa phía trước. Lão ma ma vén mành xe, thái hoàng thái hậu vịn một tay vào thay Tương Như Nhân bước theo bậc gỗ xuống xe.



Nhìn thấy phườn trượng đang đợi cách đó không xa, thái hoàng thái hậu nở nụ cười “Ai gia già đi. Bách phương trượng vẫn trẻ như trước a.”



Phương trượng kia gương mặt hiền hòa, chắp tay a di đà phật một tiếng “Tâm minh tắc nhân khinh.”



Nam Sơn tự mùa xuân dồi dào sức sống. Tương Như Nhân đỡ thái hoàng thái hậu đi lên đại điện, lạy xong, thái hoàng thái hậu nhờ Bách phương trượng đưa các nàng đi vào miếu tự ở trong núi.



Mới đầu Tương Như Nhân không biết là đi đâu, cho đến khi dừng trước hàng bậc thang dài nàng liền minh bạch. Nhìn xa xa qua bậc thang là một miếu tự nhỏ, không phải đó là nơi ngày trước nàng đứng trên lầu các thấy thái hậu cùng hoàng hậu đi vào sao?



Đó là nơi trưởng công chúa ở.




Đính hôn sau trưởng công chúa theo hiện thời là thái hoàng thái hậu đi Nam Sơn tự cầu phúc, ở đó quen biết một tiểu hòa thượng là Giám Thực. Hắn là đệ tử của đại trưởng lão Nam Sơn tự, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh đại trưởng lão, Phật học đầy người.



Trưởng công chúa ở Nam Sơn tự ba tháng đều là Giám thực giảng bài cho nàng.



Này thoạt nhìn không có gì khác thường. Thái hoàng thái hậu thấy trưởng công chúa có phật duyên cũng không ngăn cản nàng. Nhưng ai có thể ngờ trưởng công chúa cực đại thông minh, luôn được tiên đế sủng ái lại có thể làm ra chuyện như vậy.



“Sau khi từ Nam Sơn tự về, trưởng tỷ thường đi Nam Sơn tự, nói là vì triều ta cầu phúc. Phụ hoàng và mẫu hậu cũng đều tin. Ai ngờ ở lúc mười lăm tuổi, nàng bỗng nhiên nói với phụ hoàng không muốn gả cho Khương gia trưởng tử, mong phụ hoàng thu hồi thánh chỉ. Nàng thích Giám thực, muốn được gả cho hắn.”



Tương Như Nhân duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt nhưng không thể giấu đi vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt. Hoàng gia công chúa đúng là người người “không tầm thường”, muốn hủy hôn để gả cho một hòa thượng.



Tiên hoàng dĩ nhiên không đồng ý. Nhốt trưởng công chúa vào cung mình đợi gả, bên kia Nam Sơn tự Giám thực cũng vì thế mà chịu phạt.



Trưởng công chúa không biết nghe ở đâu tin tiên hoàng xử phạt Giám Thực, ở trong cung tuyệt thực kháng nghị, thậm chí còn vụng trộm lẻn ra khỏi cung đi phủ Trấn quốc tướng quân giải bày tình huống của mình.



Nhìn thấy chuyện có nguy cơ bị làm lớn, vẫn là Khương gia chủ động lùi hôn sự lại một năm.



“Trưởng tỷ lúc đó cùng Giám Thực định tình ra sao không ai biết được. Chỉ biết là lúc ấy trưởng tỷ kiên quyết không gả, mãi đến lúc mười sáu tuổi trưởng tỷ vẫn không thay đổi tâm ý. Phụ hoàng thịnh nộ, muốn giết hòa thượng kia. Một ngọn đuốc thiêu trụi sân viện của hòa thượng kia không còn một mảnh. Trưởng tỷ trách phụ hoàng hại chết Gián thực, đi Nam Sơn tự xuất gia, vĩnh viễn không trở về hoàng cung. Thời điểm phụ hoàng băng hà cũng chưa từng trở về nhìn một cái.”



Tương Như Nhân im lặng. Chuyện kế tiếp nàng cũng có thể đoán được. Giám Thực kia kỳ thực là giả chết. Sau trận đại hỏa ở Nam Sơn tự, trưởng công chúa cho là hắn đã chết, trở mặt với tiên hoàng, vứt bỏ hôn ước đi xuất gia. Trên thực tế là Giám Thực cũng tiên hoàng diễn một màn như vậy, rời xa Lâm An thành, đi xa tha hương.



Trưởng công chúa vì một người tình cảm sâu nặng đến mức này, nếu là báo cho biết. Có khả năng nàng sẽ trực tiếp bỏ đi tìm Giám Thực. Đến lúc đia khiến thiên hạ xôn xao, thể diện mất hết.



Tiên hoàng giấu diếm chuyện này, muốn bảo vệ danh dự hoàng gia, muốn bảo vệ mặt mũi cho Khương gia. Đối với bên ngoài nói trưởng công chúa vì triều ta cầu phúc, ở lại Nam Sơn tự xuất gia.



Tô Khiêm Dương nói xong thở dài một hơi “Ai cũng thật không ngờ trưởng tỷ lại kiên trì đến dạng này, hai mươi mấy năm trôi qua còn như trước không nguôi ngoai. Vì thế lúc này đây lão nương nương phải đích thân tiến đến khuyên nàng trở về.”