Tương Quý Phi Truyện
Chương 110 : Hạo ca thật cao tay
Ngày đăng: 22:01 21/04/20
Bỏ qua tranh chấp trước đây ở Xuân Uyển thì Hàm Lộ thật sự là một tiểu cô nương đáng yêu. Mới sáu tuổi, Tĩnh Xu công chúa cũng cực sủng ái nàng, ăn mặc đầu tóc thật xinh đẹp, nũng nịu kêu như vậy, Bình Ninh có muốn cự tuyệt cũng có chút ngượng ngùng.
Không đợi Bình Ninh đáp lời nàng đã tự đứng lên, có vẻ đặc biệt nhu thuận đi đến bên cạnh Bình Ninh, đứng thấp hơn một cái cầu, còn vươn tay nắm lấy tay Bình Ninh.
Bình Ninh đối với nàng chủ động như vậy thật sự không quen, nhưng lại không thể bỏ ra. Làm sao bây giờ? Chỉ có thể dẫn đi cùng, nàng là tỷ tỷ nha.
Dung Nguyệt ở bên cạnh nhìn không vừa mắt. Trong suy nghĩ của nàng, Hàm Lộ đây chính là phản bội. Đối với mấy người Bình Ninh, Hàm Lộ lẽ ra nên cùng nàng thù địch, làm sao lại có thể phản chiến hướng về bên phía Bình Ninh công chúa như thế? Đây rõ ràng chính là phản bội a.
Nhìn bộ dáng nhu thuận kia của Hàm Lộ ở bên cạnh Bình Ninh, tay áo phía dưới bàn của Dung Nguyệt xiết chặt. Nhưng nơi này là phủ thái tử, hôm nay là đại hôn của thái tử. Nàng cũng chưa bị đố kị thiêu đốt đến mức không biết cố kị là gì. Vì thế nàng cúi đầu. Nhưng ghen ghét nơi đáy mắt là không che giấu được.
Bình Ninh dẫn theo Hàm Lộ đi qua bàn của mấy người Dung nhi ngồi. Dung nhi đi theo thái tử còn chưa quay lại. Bình Ninh đang nói chuyện với Tứ hoàng tử tuổi còn nhỏ Tô Ngạn Trường thì bên tai truyền đến âm thanh nũng nịu của Hàm Lộ. Quay đầu nhìn lại thấy Hàm Lộ đứng trước mặt Tô Ngạn Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn chờ đợi nhìn Tô Ngạn Hạo, còn gọi Hạo ca ca kia.
Trong lòng Bình Ninh nghĩ một chút liền hiểu lí do Hàm Lộ muốn cùng nàng đi qua đây. Là vì đường đệ a. Khó trách nàng nhu thuận đến kì quái.
Hàm Lộ tròn mắt nhìn Tô Ngạn Hạo “Hạo ca ca, vừa rồi Hàm Lộ gọi ngươi, sao ngươi không đáp lời?”
Tô Ngạn Hạo nhìn thấy tầm mắt Bình Ninh đánh lại đây, hơi quay đầu lại nhìn Hàm Lộ “Người ở đây rất nhiều, nghe không được cũng không có gì kì quái a. “
“Hạo ca ca, lần sau Hàm Lộ đi Bình vương phủ tìm ngươi chơi được không?” Hàm Lộ nhìn hắn cười tủm tỉm, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. “Hoặc là Hạo ca ca đến phủ công chúa cũng được, ta sẽ nói nương chuẩn bị đồ ăn thật ngon cho ngươi.”
Tô Ngạn Hạo đối với tiểu cô nương nũng nịu như vậy có chút sợ. Ngày đó tiệc đầy tháng của đệ đệ, phái đoàn của Dung Nguyện quận chúa kia đã khiến hắn nhận thức qua. Vị này nương còn là thân muội muội của hoàng thượng, khẳng định là khó hầu hạ a. Hắn không thể trêu vào, trốn còn không kịp “Hàm Lộ quận chúa, nam nữ thụ thụ bất thân, hay lui tới như vậy cũng không nên.”
Điều này Bình Ninh hiểu, người có phân chia cao quý bần hàn. Trong Thái học viện lão sư cũng đã dạy qua, hoàng tộc là thân phận cao quý nhất, trong dân chúng thì còn có dân đen. Có điều nàng là lần đầu tiên thấy tình cảnh có người đưa đứa nhỏ vào cung để lãnh bạc duy trì cuộc sống, không khỏi có chút rung động.
Về tới trong cung, Bình Ninh chưa đi ngủ mà qua bên Tương Như Nhân một chuyến. Lúc này Tương Như Nhân và Tô Khiêm Dương còn chưa ngủ nhưng cũng sắp, đã thay y phục ở bên trong tẩm thất.
Bình Ninh đi vào tẩm thất, trực tiếp ngồi xuống trong lòng Tô Khiêm Dương, có chút buồn bực “Phụ hoàng, vì sao chúng ta có thể ăn no mặc ấm, còn có thể chọn cái thích hay không thích. Còn một số người lại quá vất và như vậy. Tiểu cung nữ của ta, phụ mẫu nàng đành lòng đưa nàng vào cung đổi bạc để nuôi người trong nhà. Nếu là nhi thần rời khỏi phụ hoàng và mẫu phi một hồi đã nhớ.”
Tô Khiêm Dương và Tương Như Nhân nhìn thoáng qua nhau. Tô Khiêm Dương sờ sờ đầu nàng “Đây là thế đạo, không có vì sao.”
Bình Ninh vẫn khoing hiểu. Tô Khiêm Dương mở cửa sổ chỉ vào cung nhân đang đứng hầu ở xa xa “Ngươi cùng các nàng không giống nhau. Bởi vì ngươi là hoàng tộc, có thể hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng tương lai có một ngày, mục tiêu của họ chỉ là ăn no mặc ấm, còn mục tiêu của ngươi không đơn giản như vậy. Bình Ninh, trên đời này có rất rất nhiều người, số phận mỗi người đều không giống nhau. Hôm nay có phụ mẫu vì miếng cơm mà đưa hài tử vào cung, ngày mai cũng có thể có người vì mai táng phụ mẫu mà bán mình.”
“Mỗi người còn sống phương thức sẽ không giống nhau. Điểm này cũng không có gì kì lạ. Ngươi có người khác không có thì cũng sẽ có thứ người khác có ngươi không có. Bọn họ tuy rằng nghèo khổ nhưng bọn họ sống giản đơn. Ngươi tuy rằng giàu có và sung túc nhưng cũng đồng nghĩa ngươi phải học rất nhiều thứ người khác không cần. Vì thế ngươi không cần cảm thấy khó hiểu.”
“Phụ hoàng, những gì chúng ta dùng có phải đều là do dân chúng khổ cực làm nên không? Bình Ninh cúi đầu nghĩ nghĩ, nửa ngày ngẩng đầu hỏi Tô Khiêm Dương.
“Đúng vậy. Những gì chúng ta hưởng thụ đều là từ dân chúng, đây là thủ chi cho dân.” Tô Khiêm Dương nhéo nhéo mũi nàng cười nói.
Bình Ninh gật đầy, vẻ mặt trịnh trọng “Nhi thần minh bạch. Phụ hoàng và mẫu phi ngủ ngon. Nhi thần đi ngủ.” Nói xong thì xuống khỏi sạp, rời khỏi đi về phòng mình.
Tương Như Nhân và Tô Khiêm Dương vừa nhìn vậy, Tô Khiêm Dương bật cười “Xem ra Bình Ninh trưởng thành thật rồi.”